Những người trong Dược Các đồng thời đều quay đầu lại, nhìn tới Sở Quốc Thiên.
Mọi người đều không nói gì.
Sở Quốc Thiên nhìn mọi người một lát rồi lại lắc đầu. “Là ai dự tính rời khỏi đây?” Sở Quốc Thiên hỏi. “Tôi!” Một người không sợ chết đứng lên. “Tôi cũng vậy!” “Còn tôi nữa!”
Người thứ hai, người thứ ba... “Thần y Sở, chúng tôi dự định rời khỏi đây, chắc là anh sẽ không miễn cưỡng bắt ép chúng tôi ở lại chứ." Trương Nghiên lạnh lùng nói. “Ha ha, tôi cần gì phải ý ép buộc một đám rác rưởi ở lại đây?” Sở Quốc Thiên phì cười rồi lên tiếng.
Trương Nghiên nghe vậy, khuôn mặt lập tức đỏ ứng lên. “Thần y Sở, anh khinh người quá đáng!” Lưu Nguyệt Kiều tức giận: “Anh dựa vào cái gì mà đứng đây nhục mạ chúng tôi!” “Dựa vào cái gì? Dựa vào y thuật của tôi lợi hại hơn các người, được không? Khả năng chế tạo thuốc của mấy người cũng không bằng tôi, vậy mà cũng hy vọng là tôi giữ lại các người sao? Muốn đi thì đi nhanh đi, ngoài cửa lớn cũng không có người nào cản lại đâu, đừng để ảnh hưởng hoạt động bình thường của Dược Các!”
Sở Quốc Thiên nói xong cũng tính lập tức đi ra.
Mọi người giật mình.
Triệu Thiên Hoằng đứng một bên, há hốc mồm sợ hãi, vội vàng chạy theo sau. “Thầy Sở, thầy làm gì vậy chứ? Tôi nhờ thầy qua đó là để giữ họ lại, không phải là muốn thầy đuổi họ đi.”
Nhưng mà Sở Quốc Thiên vốn không để ý tới. “Thần y Sở, xin dừng bước!”
Lúc này, Ngô Viêm Tổ luôn không nói tiếng nào đột nhiên kêu lên. “Còn chuyện gì nữa?” Sở Quốc Thiên quay đầu lại, nhìn Ngô Viêm Tổ với thái độ bình tĩnh. “Tôi muốn biết, nếu chúng tôi ở lại thì có thể học được gì?” Ngô Viêm Tổ nói với giọng điệu lạnh nhạt. “Học?” Sở Quốc Thiên lạnh lùng cười một tiếng: “Bắt đầu từ việc sắp xếp dược liệu” “Cái gì?”
Mọi người nghe vậy thì trong lòng đều ngạc nhiên. “Việc sơ cấp như vậy mà anh lại muốn chúng tôi học lại lần nữa, rõ ràng là muốn làm nhục chúng tôi!” Trương Nghiên nghe vậy thì tức tới mức muốn xé nát Sở Quốc Thiên.
Lưu Nguyệt Kiều quay đầu nhìn Ngô Viêm Tổ, nói: "Đàn anh, đến nước này mà anh còn chưa hiểu sao? Trong mắt của thần y Sở, mấy người chúng ta là những thứ rác rưởi không đáng nhắc tới, nếu anh ta đã cố ý làm nhục chúng ta như vậy, anh vẫn cứ muốn ở lại đây sao?” “Đúng vậy! Đàn anh, chúng ta đi thôi.”
Nhưng mà, lời nói tiếp theo của Ngô Viêm Tổ khiến cho mọi người đều phải trố mắt ra nhìn. “Tôi đồng ý ở lại.
Cả sảnh đường đột nhiên yên tĩnh đến kỳ lạ.
Trần Bắc Tủ hơi cười cười, đứng lên, nói: “Tôi cũng vậy” “Vậy được, những người đồng ý ở lại thì đi tìm Triệu Thiên Hoằng. Còn những người không muốn ở lại, nếu “Như vậy... vậy có thể thấy được rồi thì dọn dẹp rồi rời khỏi đây đi. Chỗ này cũng không có dư giả lòng hiếu khách để tiếp đãi mọi người đâu.”
Sở Quốc Thiên nói xong thì lập tức quay lưng đi. Sau tầm nửa tiếng đồng hồ, Triệu Thiên Hoằng quay lại phòng chế thuốc để tìm Sở Quốc Thiên. “Sao rồi?” Sở Quốc Thiên vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh mà hỏi. “Tất cả đều ở lại, không ai rời khỏi đây.” Triệu Thiên Hoằng dường như là không thể nào tin được mà trả lời. “Cũng không ngạc nhiên lắm." Sở Quốc Thiên nhẹ nhàng lên tiếng. “Thầy, tại sao như vậy? Sao bọn họ không rời khỏi đây?” “Rời khỏi đây? Nếu như bọn họ thật sự muốn đi thì đã đi từ lâu rồi, cũng không cần ở lại tới bây giờ, gây náo độngnhư vậy cũng chỉ muốn để chúng ta nhìn thấy thôi. Sở Quốc Thiên phì cười: “Chỉ muốn kiếm được chút lợi ích thôi. “Lợi ích?”
Triệu Thiên Hoằng có hơi không hiểu. “Nếu không thì bọn họ còn đi đầu được chứ? Nếu tới Yên Kinh, người ở đó chưa chắc sẽ để ý đến bọn họ, ngoài trừ gia tộc nhà Nam Cung, nhưng nơi khác thì trình độ cũng chênh lệch không đồng đều. Ở lại đây, ít nhất thì còn có thể học được một chút gì đó, nhưng mà trong những người này, ngoại trừ Ngô Viêm Tổ và Trần Bắc Tú, giá trị của những người còn lại vẫn không cao.
Sở Quốc Thiên lắc đầu nói. “Nếu như vậy thì chứng tỏ bọn họ không có một lòng một dạ đầu quân cho chúng ta, lý do hàng đầu khiến bọn họ ở lại cũng chỉ vì lợi ích thôi.” “Nếu không thì là vì cái gì? Muốn những người này thật sự nghe theo chúng ta là chuyện không hề đơn giản. Nhưng mà tôi cũng không có ý định để bọn họ cống hiến gì cho chúng ta cả, bây giờ chỉ vì muốn chuẩn bị cho đại hội mà thôi.”
Sở Quốc Thiên vừa nói vừa nhìn những dược liệu trong tay. “Tôi hiểu rồi.” Lúc này, Triệu Thiên Hoằng cũng hiểu ra, gật đầu.
Ngay lúc đó, di động của Sở Quốc Thiên đột nhiên vang lên.
Thấy mấy chữ Lâm Thanh Di trên màn hình, anh bấm nút nhận cuộc gọi. “Thanh Di? Sao vậy?” Sở Quốc Thiên hỏi. "Chắc cậu là thần y Sở nổi tiếng rồi."
Bên kia đầu dây không phải là giọng nói của Lâm Thanh Dĩ như thường lệ mà là giọng của một người đàn ông thô lỗ.
Sắc mặt Sở Quốc Thiên lập tức thay đổi: “Ông là ai?" “Ha ha, xin chào thần y Sở, chuyện tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tình nhân của cậu đang ở trong tay tôi. Nếu như cậu muốn cứu người thì nhanh chóng tới văn phòng của tình nhân cậu đi.”
Bên kia nói xong thì lập tức cúp điện thoại.