Tuy nhiên Triệu Mai Hương căn bản không để ý, bà nói tiếp: “Thanh Di, bố con nói cũng không sai, con nên thay đổi suy nghĩ, thân cận với Chủ tịch Sở nhiều hơn. “Mẹ nói cái gì vậy, con với Chủ tịch Sở không đâu vào đâu cả, Bảo Nhi vẫn còn đang ở đây, bố mẹ không thể chú ý từ ngữ trước khi nói được a?” Lâm Thanh Di khẽ trách móc.
Tuy rằng Bảo Nhi nghe không hiểu rõ, nhưng trong lòng cũng biết nhất định ông bà lại muốn chia rẽ bố mẹ, cô bé méo miệng, lại òa khóc lên.
Lâm Thanh Di thấy thế lại vội vàng dỗ, tuy nhiên Triệu Mai Hương lại quở trách: “Bây giờ Bảo Nhi càng ngày càng thích khóc, thật không nghe lời!” “Hu hu hu!” Bảo Nhi càng khóc đau lòng hơn.
Triệu Mai Hương thấy thế cũng chỉ có thể dừng đề tài, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Lâm Thanh Di bất đắc dĩ thở dài, nhưng khiến cô không thể ngờ tới chính là ngay sau khi cô cho Bảo Nhi ăn cơm xong, bố mẹ cô lại nhân lúc Bảo Nhi đi làm bài tập để kéo riêng cô sang một bên. “Bố, mẹ, rốt cuộc hai người muốn làm gì vậy, hai người không thể đừng quan tâm chuyện giữa con và Chủ tịch Sở nữa được không?” Lâm Thanh Di cảm thấy rất phiền lòng.
Nào biết Lâm Minh Quang nghe vậy lại cười ha hả: “Thanh Di, bố biết gần đây công việc của con có áp lực rất lớn, không có tâm trạng suy nghĩ chuyện khác, bố cũng không thật sự làm chuyện ngốc là đi ép con, chỉ là Chủ tịch Sở đã giúp đỡ nhà chúng ta rất nhiều, dù là công hay là tư, bố cảm thấy con nên mời cậu ấy ăn một bữa cơm thì mới được!” “Đúng vậy Thanh Di, bình thường bố con hay nói không đúng, nhưng lời ông ấy vừa nói mẹ cực kỳ đồng ý, hơn nữa con còn là nhân viên thuộc công ty cậu ấy, cậu ấy trả con tiền lương cao như vậy, nói như thế nào con cũng nên mời người ta ăn một bữa, về tình về lý thì đều nên làm
Lâm Thanh Di nhíu mày, Triệu Mai Hương cũng không chờ cô kịp trả lời, sắc mặt bà trầm xuống, lớn giọng nói: “Thế nào, ngay cả chút yêu cầu nho nhỏ ấy mà con cũng không đồng ý với bố mẹ được à? Bố mẹ tận tình khuyên bảo những thứ này còn không phải cũng là vì con và Bảo Nhi à?” “Nhưng... Nhưng Chủ tịch Sở là người hành tung bất định, nay đây mai đó, cũng không phải con nói muốn mời anh ta ăn cơm là có thể mời được đâu?” Lâm Thanh Di bất đắc dĩ nói. “Con cũng chưa thử mà sao đã biết kết quả thế nào?”
Nhìn thấy vẻ mặt kiên định của bố mẹ, Lâm Thanh Di lại thở dài một hơi, cô biết, nếu đêm nay không đồng ý với yêu cầu của hai người họ thì có lẽ cô không thể ngủ yên được.
Nghĩ như vậy, cô bèn lập tức nhẹ giọng nói: “Con có thể mời Chủ tịch Sở ăn cơm, nhưng mà bố mẹ không được nghĩ nhiều, con chỉ lấy danh nghĩa cấp dưới mời anh ta ăn cơm thôi, không có ý đồ gì khác cả!” “Được được được, chỉ cần mời cậu ấy ăn một bữa cơm là được, lấy danh nghĩa gì cũng không quan trọng!” Hai người Triệu Mai Hương thấy Lâm Tâm Di cuối cùng cũng đồng ý thì lập tức kích động trả lời, sau đó mới rời đi.
Cùng lúc đó, Công ty hữu hạn Y dược Thiên Di.
Lúc Sở Quốc Thiên đang định rời đi thì Từ Băng gõ cửa đi vào, báo cáo: "Chủ tịch Sở, người nhà họ Sở đến rồi!” “Nhanh như vậy sao?”
Dường như Sở Quốc Thiên cũng không thấy lạ khi người nhà họ Sở đến đây, anh suy nghĩ vài giây rồi gật đầu nói: "Đưa bọn họ vào đi.” “Vâng, thưa Chủ tịch Sở!”
Ngay khi Sở Quốc Thiên vừa mới ngồi lại xuống ghế cửa phòng đã mở ra lần nữa, sau đó một đám người có nam có nữ đi vào.
Người đi đầu đúng là Sở Anh Ngọc và Sở Tuấn Phong. “Cô Sở, không ngờ chúng ta lại gặp mặt nhanh như vậy.” Nhìn thấy Sở Anh Ngọc cũng đi theo đến đây, Sở Quốc Thiên bèn cười chào hỏi. “Họ Sở kia, anh vẫn còn biết tôi à!” Đối mặt với khuôn mặt tươi cười của Sở Quốc Thiên, Sở Anh Ngọc tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi. “Sao lại nói như vậy, cô đường đường là cô cả là họ Sở, cho dù cô có hóa thành tro tôi cũng nhận ra, hơn nữa bố cô thiếu nợ tôi mà vẫn chưa trả cho tôi đâu." Sở Quốc Thiên nói xong thì chỉ điện thoại di động được anh đặt trên bàn. “Khốn nạn!” Làm sao Sở Anh Ngọc có thể không biết ý của Sở Quốc Thiên là anh đang coi thường bố mình, lúc này bèn thở hổn hển mắng một câu.
Sở Quốc Thiên cũng không tức giận, anh liếc nhìn thoáng qua đám người nhà họ Sở ở phía sau rồi nói tiếp: “Cô Sở, hôm nay cả cô cũng đến đây, không phải là thay bố cô đến tặng quà gì cho tôi đấy chứ?” “Anh suy nghĩ nhiều quá rồi đó, đối với nhà họ Sở chúng tôi thì thứ đó cũng là bảo vật quý hiếm, bố tôi nói tạm thời không thể đưa cho anh được, anh cứ chờ đi. Sở Anh Ngọc cố nén giận dưới đáy lòng. “A? Các cô không đến để tặng quà vậy còn kéo đàn kéo đống đến đây làm gì vậy?” Sở Quốc Thiên cũng không tiếp tục đề tài mà chỉ vào đám người phía sau rồi hỏi. Cập nhật chươ*ng mới nhất tại TгцуeлАРР.cом
Tuy nhiên lần này không chờ Sở Anh Ngọc kịp nói chuyện, Sở Tuấn Phong đứng bên cạnh đã tiếp chuyện: “Thần y Sở, cậu cũng đừng giả bộ hồ đồ, mục đích chúng tôi đến đây, có lẽ cậu là người rõ ràng nhất.
Sở Tuấn Phong không biết Sở Anh Ngọc và Sở Quốc Thiên rốt cuộc đang chơi trò bí hiểm gì, nhưng đây cũng không phải chuyện mà ông ta quan tâm, nhiệm vụ của ông ta là thu phục thần y Sở, lấy được Công ty hữu hạn Y dược Thiên Di.”
Huống chi vừa rồi Sở Anh Ngọc còn nhắc đến người bố Sở Hề Mặc của cô ta, đề cập đến thế hệ thứ hai và thứ ba của con cháu trực hệ của họ.
Song, điều làm cho ông ta cảm thấy ngoài ý muốn chính là Sở Quốc Thiên nghe xong lại chậm rãi châm một điều thuốc, cười nói: “Ông Sở có chuyện thì cứ nói, đừng ngại, tôi thật sự không có tâm tư chơi đoán chữ với ông đâu.” “Ha ha, họ Sở, tâm cơ của anh cũng thật lớn, đều đến lúc này mà anh còn bình thản hút thuốc được hay sao?” Sở Anh Ngọc cười lạnh một tiếng rồi tìm số pha ngồi xuống, hoàn toàn không có dáng vẻ của người ngoài.
Sở Quốc Thiên không nói gì, anh chỉ vừa hút thuốc vừa lẳng lặng nhìn chằm chằm vào cô ta.
Cảm nhận được sự bình tĩnh của Sở Quốc Thiên, cuối cùng Sở Anh Ngọc cũng không nhịn được, cô ta nói trước: “Họ Sở, tôi lười dây dưa tổn thời gian với anh làm gì, tôi nói cho anh, sở dĩ hôm nay chúng tôi đến đây là vì muốn nói cho anh một chuyện, nhà họ Sở chúng tôi cho anh một cơ hội được hợp tác với chúng tôi!”
Ngữ khí của Sở Anh Ngọc rất đương nhiên, hoàn toàn không cảm thấy trong lòng nói của mình có ý khinh thường Sở Quốc Thiên cùng Công ty hữu hạn Y dược Thiên Di.
Dù sao nhà họ Sở bọn họ thế lực to lớn, khắp thế giới không biết có bao nhiêu người muốn hợp tác với bọn họ, mặc dù Công ty hữu hạn Y dược Thiên Di là một chú ngựa ô, nhưng bọn họ muốn chống lại nhà họ Sở thì vẫn còn chưa tới lúc đầu, cho nên cô ta nói lời này hoàn toàn không có chút cố kỵ nào.
Tuy rằng Sở Anh Ngọc ngạc nhiên với việc võ công và y thuật của Sở Quốc Thiên rất giỏi, nhưng không biết Sở Quốc Thiên sẽ từ chối, cho nên khi nói xong lời này, cô ta lại cười nhạt nhìn anh.
Chỉ tiếc, đúng là cô ta vẫn còn xem nhẹ Sở Quốc Thiên, chỉ thấy Sở Quốc Thiên nghe xong, bèn tùy tay búng tàn thuốc, khinh thường nói: “Muốn hợp tác với tôi, nhà họ Sở các cô không xứng!”