Sống đến tuổi của Nam Cung Thế này sớm đã thành tinh rồi, nếu như Sở Quốc Thiên tuổi còn trẻ đã có những tài năng mà cả đời này bọn họ cũng không thể đạt được, thì có thể dễ nhận thấy thế lực sau anh còn khủng hơn.
Nhà họ Nam Cung quả thật là thế lực lớn, nhưng họ cũng rất quan tâm đến thể diện của chính mình, có thể nói nhà họ Nam Cung không phải là những kẻ ngu, bọn họ tuyệt đối không vì những người này mà chống lại Sở Quốc Thiên.
Bởi vì bọn họ đã nhìn ra trên người Sở Quốc Thiên, tin rằng anh có thể tiêu diệt cả một gia tộc!
Mà những người khác thì vô cùng sốc khi nhìn Nam Cung Thế quỳ xuống, bọn họ không ngờ rằng Nam Cung Thế là bác sĩ lớn như vậy mà cũng phải kinh sợ.
Chẳng lẽ trình độ thần y Sở mạnh đến mức làm cho cả nhà họ Nam Cung phải cúi đầu ư?
Sở Quốc Thiên nhìn phản ứng trong mắt đám đông, anh trầm ngâm một lúc, rồi chậm rãi nói: “Nam Cung Thế, ông biết rất rõ, không tự mình vác hoạ vào thân, mặc kệ ông có nhìn ra mọi chuyện không, bất cứ khi nào ông cũng có thể tìm người trợ giúp, tôi ở ngay Hoan Châu, luôn chờ sự trả thù của mấy người.”
Sở Quốc Thiên nói xong mấy lời này liền sải bước khỏi hội trường, không chút lưu luyến.
Vốn dĩ theo kế hoạch của anh là một phát diệt cả nhà họ Nam Cung, nhưng vừa rồi trong đầu anh bỗng nhiên cảm thấy nhàm chán.
Hôm nay đã dạy đủ bài học cho nhà họ Nam Cung, nếu bọn họ đủ thông minh, ắt sẽ thu bớt lại, thậm chí còn thay đổi bản thân. Nhưng nếu nhà họ Nam Cung ngu xuẩn vô dụng thì anh cũng không ngại trực tiếp tiêu diệt nhà họ Nam Cung. Anh là chủ Tây Kỳ, là thần y tôn quý, đồng thời cũng là tổng chỉ huy của cả ba khu.
Anh cũng không thiếu sức mạnh! Nếu không phải không muốn bản thân bị lộ bất ngờ, anh cần gì phải tự đến Trường Châu? Nếu không phải nhà họ Nam Cung khinh người quá đáng, anh làm gì đến nỗi gặp nhiều trục trặc đến thế?
Ngay lúc Sở Quốc Thiên đang nghĩ ngợi miên man, đột nhiên, phía sau lưng truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Sở Quốc Thiên dừng lại, nhìn lướt qua Trương Hoàng Vĩ, nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Đối với Trương Hoàng Vĩ, Sở Quốc Thiên vẫn còn chút thiện cảm tốt, mặc dù kỹ thuật chữa bệnh của Trương Hoàng Vĩ vẫn còn non nớt, nhưng sự dũng cảm, công chính biểu hiện ra bên ngoài lại rất đáng ngưỡng mộ.
“Thầy, người...người thật sự đồng ý nhận tôi là học trò sao?” Trương Hoàng Vĩ dừng bước, hỏi hơi khẩn trương.
“Đương nhiên là không nói đùa.” Vẻ mặt Sở Quốc Thiên nhẹ nhõm, cười nói: “Nếu cậu không ngại, trước hết hãy đi theo Triệu Thiên Hoằng để học tập”
Vẻ mặt Trương Hoàng Vĩ vui vẻ, vội vàng nói: “Cảm ơn thầy!”
Anh ta không ngờ rằng thần y Sở nổi tiếng lại có thể nhận anh ta làm học trò, nhưng lại cho mình đi theo Triệu Thiên Hoằng để học tập, phải biết rằng, Triệu Thiên Hoằng là hội trưởng của hiệp hội Đông y Hoan Châu, nếu là trước hôm nay thì có đánh chết anh ta cũng không dám tin vào mọi chuyện! Sau khi Sở Quốc Thiên dặn dò Trương Hoàng Vĩ một lúc, liền rời đi lần nữa, nào ngờ vừa đi được vài bước, Vương Vũ Huyên liền ngăn cản.
“Cô Vương, cô tìm tôi có chuyện gì?” Sở Quốc Thiên hỏi.
Vương Vũ Huyên chăm chú nhìn Sở Quốc Thiên, lúc Sở Quốc Thiên hơi hết kiên nhẫn, cô ấy chậm rãi nói: “Anh thật sự là thần y Sở Quốc Thiên sao?”
“Chứ không thì sao?”
“Vậy anh có thể cho tôi biết, là gia tộc nào có thể bồi dưỡng được người như anh không?” Dừng một lúc, Sở Quốc Thiên lại nghĩ ra một câu hỏi.
“Hình như cô Vương rất để ý đến tôi thì phải?” Sở Quốc Thiên hỏi đáp lại
Nếu thái độ này vào người khác, Vương Vũ Huyên có lẽ đã sớm quay đầu rời đi, nhưng cô ấy nghĩ người đàn ông trước mắt mình là thần y Sở bí ẩn, y cô ấy liền kìm chế tính khí của mình, nhẹ nhàng nói: “Thật ra tôi cảm thấy rất