Hứa Phương Linh cũng nghiêm túc trả lời. “Đây là thứ mà mẹ nói là công bằng sao? Mẹ cũng không thử nghĩ xem là bao nhiêu tiền, mười lăm tỷ? Chúng ta lấy đâu ra chừng đó tiền chứ?” “Vậy thì đi mượn đi. Con có nhiều bạn bè lắm mà, bộ không thể mượn được tiền sao?” “Mượn? Mẹ nói thì hay lắm, mẹ làm như chuyện này đơn giản lắm ấy!” “Những bạn bè thân thích của chúng ta cũng được mà” Hứa Phương Linh vẫn cố chấp. “Hiểu My nhà ta sẽ nhanh chóng trở thành người nổi tiếng rồi, việc kiếm tiền không phải là dễ như ăn cháo sao? Nếu con vẫn thấy không ổn thì bây giờ đi mượn bọn cho vay nặng lãi trước đi, sau này con gái chúng ta quay một bộ phim điện ảnh là có thể lấy lại được tiền rồi." “Như vậy... cũng coi là một cách” Lâm Quang Phúc nghe vậy, lên tiếng trả lời. “Đúng vậy, nghĩ ra rồi chứ gì, ngày mai đi mượn thử mấy người thân thích đi, không đủ tiền thì tìm vay nặng lãi để bù gấp vào số đó, con gái cưng của mẹ bây giờ là một cây rụng tiền rồi, cần gì phải lo mấy chuyện này.
Hứa Phương Linh đắc ý cười.
Sở Quốc Thiên mới vừa xuống xe thì đã nhận được điện thoại của Lâm Hiểu My gọi tới.
Anh do dự một chút rồi vẫn nhấn nút trả lời. “Anh rể, em thật lòng xin lỗi chuyện hôm nay, ba mẹ em thật tình hơi quá đáng, em không ngờ là mọi chuyện sẽ biến thành như vậy...
Lâm Hiểu My vừa nói vừa nức nở, nghẹn ngào. “Hiểu My, chuyện này không liên quan tới em, em đừng tự trách mình. Sở Quốc Thiên an ủi vài câu cho có lệ.
Hai tay Lâm Hiểu My vô thức nắm chặt, sắc mặt có chút khó chịu. “Hơn nữa, anh cảm thấy trong chuyện này còn có người ở phía sau giở trò. Bản thân em phải cẩn thận hơn, chú ý hơn chút nữa. Nếu như có chuyện gì, em lập tức gọi điện thoại cho anh” “Em biết rồi, anh rể, cảm ơn anh.” Lâm Hiểu My vẫn còn nức nở nghẹn ngào.
Cúp điện thoại, Lâm Hiểu My ngồi sụp xuống, ngơ người ra.
Người này là Sở Quốc Thiên sao?
Rõ ràng là gánh chịu nhiều hiểu lầm và những trách nhiệm từ đầu rơi xuống, nhưng anh vẫn luôn suy nghĩ cho bản thân cô ta.
Đến lúc này, Lâm Hiểu My mới hiểu rõ là những năm qua, Sở Quốc Thiên đã chịu đựng nhiều thứ đến mức nào.
Rõ ràng là những chuyện này đều không có liên quan gì tới anh cả, nhưng anh vẫn là người chịu đựng nhiều nhất.
Không giải thích, cũng chỉ là muốn giữ lại chút thể diện cho cô ta. Lâm Hiểu My biết Sở Quốc Thiên không phải là người mềm yếu vô năng.
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên khiến giật mình thoát khỏi những suy nghĩ của bản thân. “Hiểu My, cậu ở trong đó phải không? Đồ ăn dọn xong rồi, ra ăn cơm đi.” Giọng nói của Từ Na vang lên ở ngoài cửa.
Lâm Hiểu My lên tiếng trả lời, lau giọt lệ còn đọng trên khỏe mắt, đứng lên đi ra ngoài với đôi mắt đỏ au. Trong một tòa nhà cao tầng ở Yên Kinh.
Mộ Phong Lâm mặc áo bệnh nhân màu xám, nằm trên giường, bên cạnh là bác Trương.
Một người đàn ông Đầu Trọc, đeo đồng hồ vàng, bước vào phòng, khỏe môi còn treo một nụ cười tươi. “Ai da, đây không phải là Mộ Phong Lâm, cậu chủ thiên tài sao? Sao lại biến thành bộ dạng này rồi?”
Khuôn mặt Mộ Phong Lâm lạnh lùng, không nói gì. “Được rồi Lãng Hải Ninh, đừng chọc Mộ Phong Lâm nữa. Xảy ra chuyện như vậy, Mộ Phong Lâm là người khó chịu nhất, chú đừng giậu đổ bìm keo nữa.” Một người đàn ông trung niên tóc trắng bước ra.
Người này là bố của Mộ Phong Lâm, Nam Cung Đức Triệu.
Mái tóc đen nhánh của ông đã bạc trắng sau khi biết Mộ Phong Lâm bị tàn phế. "Được rồi, tôi không muốn phí lời với bố con hai người. Hôm nay, hai người kêu tôi tới đây là có ý gì? Không phải là muốn tôi nghĩ cách chữa trị cho Mộ Phong Lâm chứ, vậy thì hai người cũng nên biết là tôi chỉ giết người chứ không cứu người.
Tên Đầu Trọc ngồi trên ghế sofa, bắt chéo hai chân, vẻ mặt rất nhàn nhã.
Nam Cung Đức Triệu thở dài, tự châm một điều thuốc cho mình, nói: “Chuyện của Mộ Phong Lâm là điều không ai ngờ tới, lúc đó, nó lập tức được người ta đưa về nhà, tôi đã tìm người để kiểm tra cho nó, đời nó coi như tiêu rồi."