"Tốt rồi!"
Mã Nguyên Đào cười và kêu lên ngay lập tức.
Nhưng ngay sau đó, hắn ta phát hiện ra rằng mọi người đang nhìn mình như thể nhìn một kẻ ngốc. Trong lòng nghi ngờ, hắn ta nhịn không được nhìn lại thêm lần nữa. Lúc này anh ta nhận ra rằng mặc dù mặt đất dưới chân Sở Quốc Thiên đã nứt nẻ, nhưng bản thân anh ta vẫn bình yên đứng đó.
Điều này... làm sao điều này có thể xảy ra?
Mã Nguyên Đào choáng váng, hắn ta không thể hiểu tại sao Sở Quốc Thiên vẫn bình yên vô sự ngay cả khi đối mặt với một đòn toàn lực của cha mình.
Không chỉ có anh ta, ngay cả Mã Hồng Hải cũng không ngờ Sở Quốc Thiên lại có thể kháng cự công kích như vậy, nhưng ông ta không hề chậm trễ, sau khi ngưng tụ khí, lại công kích lần nữa.
"Chết đi!" Mã Hồng Hải biến móng vuốt thành nắm đấm, vừa nói vừa đập mạnh vào ngực Sở Quốc Thiên.
Sở Quốc Thiên vẻ mặt lãnh đạm, sau khi nhìn thấy nắm đấm của Mã Hồng Hải tới gần mình, anh mới chậm rãi đánh một đòn đáp trả.
"Bang!"
Nắm đấm chạm nhau, một cỗ khí tức vô hình tập trung vào hai người, đột nhiên lan tràn về bốn phía chung quanh, những người khách không am hiểu võ công đột nhiên ngã xuống đất, những người có thực lực yếu hơn thì bị đánh lùi về sau. Không khí rung chuyển không thể kiểm soát.
"Tình hình thế nào?"
Thấy hai người không có động tĩnh gì, một người khách không nhịn được hỏi.
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào hai người bọn họ, ai cũng muốn biết kết cục sẽ như thế nào? "Phụt!"
Lúc này thân thể Mã Hồng Hải không động lại bất ngờ phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
Cảm giác nắm đấm dần mất đi cảm giác, trong lòng ông ta càng thêm chấn động, lúc này ông ta mới biết rằng mình đã đánh giá thấp thực lực của Sở Quốc Thiên.
Sở Quốc Thiên không chỉ có y thuật cực giỏi mà còn là người có tu vi võ công cực cao!
Sau khi nuốt nước bọt một cách khó khăn, Mã Hồng Hải khàn giọng nhìn Sở Quốc Thiên nói: "Anh Sở, chuyện này dừng lại tại đây thì thế nào?"
"Nhận thua rồi sao?" Sở Quốc Thiên bình tĩnh hỏi.
Mã Hồng Hải sắc mặt già nua đỏ bừng, kìm nén sự tức giận đang dâng trào trong người nói: "Ta không truy cứu chuyện cậu đã giết chết nhiều trưởng lão của Thanh Phong môn như thế nhưng yêu cầu cậu ngay lập tức phải rời đi. Không cần tiếp tục giết thêm nhiều người nữa?"
"Hiện giờ ông còn có tư cách nói những lời này sao?" Sở Quốc Thiên chế nhạo.
Mã Hồng Hải khó chịu, cắn răng nói: "Vậy cậu muốn thế nào, cậu đây là muốn giết hết nhân tài của Thanh Phong môn chúng ta sao?"
"Không, có phải là ông đang có hiểu nhầm gì không?" Sở Quốc Thiên lắc đầu, nói: "Trước hết, ông phải hiểu có những chuyện này là do người của Thanh Phong môn các ông ép tôi. Thứ hai, điều tôi muốn là các người giao ra người đã làm tổn thương Uông Giai Kỳ, người đó chính là Long Thiên Dưỡng. Nhưng các người lại nhiều lần cản trở tôi, cho nên mới có những chuyện này, hiểu không?"
Mã Hồng Hải nghe xong như ăn phải ruồi, sắc mặt trở nên vô cùng xấu, nói: "Cậu Sở, trước đây tôi cũng đã nói với cậu rằng cậu cứ từ từ ngồi xuống nói chuyện. Đôi bên cùng vui vẻ, cậu có hiểu không?"
Là trưởng môn của Thanh Phong môn, lần đầu tiên Mã Hồng Hải phải hạ thấp mình như vậy. Nếu không e sợ trước mạnh đáng sợ của Sở Quốc Thiên, làm sao ông ta lại hạ mình đến thế.
"Xin lỗi, ông không xứng được nói chuyện với tôi. Người hại người luôn phải chịu trừng phạt. Đây là nguyên tắc không thay đổi." Sở Quốc Thiên nhẹ giọng nói, sau đó vẻ mặt ngưng trọng, nghiêm giọng nói: "Đừng nói nhảm nữa, hiện tại kết thúc luôn đi."
Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, anh nắm tay thành nắm đấm sau đó đánh vào ngực Mã Hồng Hải đến vang lên một tiếng nổ lớn.
"Uỳnh!"
Tiếng gãy xương xuyên thấu vang lên ngay lập tức, ngay sau đó, Mã Hồng Hải bay về phía sau như thể bị va chạm mạnh.
Tuy nhiên, ngay khi ông ta đang bay về phía sau, một bóng người nhanh như chớp chạy đến chỗ ông ta, lần nữa đem ông ta khống chế ở trong tay.
"Bố!"
Mã Nguyên Đào hét lên khi thấy Sở Quốc Thiên túm lấy cổ họng của Mã Hồng Hải.
Những vị khách khác cũng bàng hoàng trước cảnh tượng đột ngột này, họ kinh ngạc đến không nói lên lời, họ không ngờ rằng Mã Hồng Hải lại bị đánh bại một cách triệt để như vậy.
Nhìn Mã Hồng Hải bị Sở Quốc Thiên túm cổ, những vị khách không khỏi nghĩ thầm: "Vị Thần y Sở này không phải sẽ thực sự muốn giết chết ông ta đấy chứ?"
Ông ta chính là trưởng môn của Thanh Phong môn đấy!
Mã Nguyên Đào hai mắt đỏ rực, nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng anh ta quỳ xuống trước Long Thiên Dưỡng, lớn tiếng cầu xin: "Cậu chủ Long, xin hãy cứu bố của tôi!"
Sau đó, anh ta lại dập mạnh đầu ba cái.
"Cậu Mã, cậu làm gì vậy?" Long Thiên Dưỡng vừa thấy liền nói: "Chúng ta là anh em, ta nhất định sẽ không đứng nhìn bố của cậu gặp chuyện. Hơn nữa, Thanh Phong môn của cậu cũng đang bảo vệ sự an toàn cho tôi, lẽ nào tôi thấy chết mà không cứu?"
Mã Nguyên Đào nghe vậy thì cười cười, nhanh chóng nói: "Cám ơn anh Long..."
Những anh ta không biết mình còn chưa nói xong, liền bị lời nói của Long Thiên Dưỡng cắt ngang: "Nhưng cậu cũng biết rằng tôi không phải là một vị Bồ Tát sống, muốn Long Thiên Dưỡng tôi cứu bố của anh không phải là không thể nhưng đổi lại thì tôi được gì?”
Mã Nguyên Đào đã chết lặng, anh ta định mở miệng nói gì đó nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng mang theo giễu cợt của Long Thiên Dưỡng, lời nói bị nghẹn lại.
Long Thiên Dưỡng liếc anh ta một cái, khóe miệng đột nhiên giật giật, sau đó lại nói: "Quên đi, Thanh Phong môn các người cũng chả có thứ gì tốt, nghĩ lại thì Sở Quốc Thiên lần này vì tôi mà tới, cho nên cứu bố anh cũng là cứu chính mình, vậy liền giúp các người một chút đi."
Nói xong, anh ta nhìn Sở Quốc Thiên, dùng giọng điệu không cho phép từ chối, ra lệnh nói: "Họ Sở, tôi cho anh một con đường sống, mau thả Mã trưởng môn ra."