Dứt lời, ông ta định ra tay.
Trái tim Dương Quốc Huy càng đập nhanh tới mức cực han. "Đừng mà! Anh... Dừng tay!"
Kết quả đúng lúc này, Dương Ngọc Hoa kêu lên thảm thiết. Cô ta điên cuồng đẩy Dương Quốc Huy, khóc lóc nức nở nói: "Dừng lại hết đi..."
Cảm nhận được sự điên cuồng trong giọng nói của Dương Ngọc Hoa, mọi người lập tức yên lặng lại. Bich!
Dương Ngọc Hoa thấy thế thì hai chân mềm nhũn, sau đó nức nở mà nói: "Anh đừng làm tổn thương bố tôi.
Tôi... Tôi bằng lòng tự đánh gãy hai chân... "Ngọc Hoa!"
Dương Chấn Nam và Dương Quốc Huy cùng hét lên đầy sợ hãi. "Xem ra coi như cô có chút lương thiện, không để người nhà cô dính líu vào." Sở Quốc Thiên hờ hững nói. "Ngọc Hoa, cháu đứng lên cho chú! Cháu là cháu gái của Dương Chấn Nam chủ, không được quỳ trước mặt nó!" Dương Chấn Nam lại tức giận mà quát lên.
Khóe môi Sở Quốc Thiên nhếch lên, ngoản sang liếc Dương Chấn Nam một cái, nói: "Quỳ trước mặt tôi là xấu hổ lắm à?"
Không thể nghi ngờ gì rằng nụ cười nơi khỏe mỗi Sở Quốc Thiên càng chọc giận Dương Chấn Nam. Ông ta nói với giọng căm thù: "Họ Sở kia, cậu đừng có mà đắc ý. Bây giờ chủ nhân là họ Dương chúng tôi không ở đây, lực lượng cơ động của nhà họ Dương cũng không có mặt. Nếu họ ở đây thì vốn cậu không thể hung hăng càn quấy được!" "Đừng nóng vội. Chỉ cần họ dám ra tay thì tôi sẽ dám phế hết bọn họ." Sở Quốc Thiên dứt lời thì ánh mắt trở nên lạnh lùng, sau đó bóng dáng lóe lên, nhanh chóng đâm cho Dương Ngọc Hoa hai dao. "Á!"
Lập tức, Dương Ngọc Hoa chỉ cảm thấy hai chân đau đớn, tiếp theo đó là kêu gào đầy thê thảm.
Sở Quốc Thiên không có bất kỳ sự thương hại nào mà nhìn dòng máu tươi chảy trên hai chân Dương Ngọc Hoa. Anh nói tiếp: "Đừng tưởng rằng thế này là xong chuyện. Tôi còn muốn thấy cô chính miệng xin lỗi Lâm Thanh Di. Nếu cô không làm được thì chờ tôi tới nhà họ Dương lần nữa đi."
Dứt lời, anh tiện tay vứt dao cho đội trưởng đội vệ sĩ, sau đó sải bước đi ra cổng. "Ngăn họ lại!" Dương Chấn Nam điên cuồng mà gào lên. "Đừng! Thả họ đi!" Dương Chấn Đông lại bỗng hét lớn "Dương Chấn Đông, có phải đầu anh bị nước vào rồi không! Cậu ta là kẻ thù của chúng ta vậy mà anh lại nói đỡ cho kẻ thù à?" Hiển nhiên Dương Chấn Nam vô cùng tức giận, ngay cả tiếng anh cả tối thiểu cũng không gọi. "Dương Chấn Nam!"
Dương Chấn Đông cũng có thái độ khác thường, bỗng mạnh mẽ lên: "Chú có biết mình đang làm gì không? Chẳng lẽ còn để nhà họ Dương chúng ta hy sinh tiếp à? Sắp tổ chức đại hội rồi, chẳng lẽ chú định tham gia hả?" Ủng hộ team chúng* mình bằng cách theo dõi truyện tại tamlinh247.org
Dương Chấn Nam chấn động, cuối cùng không nói gì thêm. Dương Chấn Đông hừ lạnh một tiếng rồi đi về phía Sở Quốc Thiên, nói với giọng đầy cung kính: "Anh Sở, bây giờ Dương Ngọc Hoa đã bị phế hai chân. Mong anh bớt giận, đừng gây khó khăn cho nhà họ Dương chúng tôi nữa!" "Vậy phải xem sau này các người có tìm tôi gây rắc rối không." Sở Quốc Thiên lại lạnh lùng mà trả lời một câu rồi đi ra cổng.
Vì có mệnh lệnh của Dương Chấn Đông nên đảm vệ sĩ nhà họ Dương không dám ngăn cản, cuối cùng liếc nhau một cái rồi cả đám nhường một con đường cho Sở Quốc Thiên.
Dương Chấn Nam vẫn chờ cho đám Sở Quốc Thiên đi xa mới bỗng phóng về phía Dương Chấn Đông, xách cổ áo ông ta lên, giận dữ thét: "Dương Chấn Đông, cái đồ nhát gan nhà anh. Hôm nay anh thả họ Sợ kia, tôi xem anh ăn nói với chủ nhân nhà chúng ta như thế nào!" "Buông ra!"
Dương Chấn Đông hất Dương Chấn Nam ra, vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng mà nói: "Dương Chấn Nam, những chuyện này đều do các chủ làm ra, bây giờ còn muốn úp nồi lên tôi à? Tôi nói cho chú biết, nếu không phải được đại hội mời thì tôi mới lười giúp chú. Chủ đừng không biết suy xét
Ngay khi hai người đang tranh cãi không dứt, Dương Quốc Huy lại đau thương căm giận mà ôm Dương Ngọc Hoa đã ngất đi, lẩm bẩm nói: "Ngọc Hoa, Ngọc Hoa... Con đừng dọa bố. Con không sao đâu... Người đâu! Mau gọi bác sĩ...