Chương 978
Ánh mắt Lạc Kiều nhìn Hình Uy có thể nói là tóe ra tia lửa!
“Hai người đã bàn xong chưa?” Cố Tịch Dao cười nói: “Bên này chúng tôi nhất trí xem chuyện đêm đó của Lạc Kiều và Hình Uy là một giấc mơ. Từ nay trở đi, đường ai người nấy đi, nước sông không phạm nước giếng…”
“Đợi đã!” Bắc Minh Quân lạnh lùng nói: “Chúng tôi không đồng ý.”
“Không đồng ý?” Cố Tịch Dao sửng sốt.
“Là cậu chủ kiêm anh em thân thiết của Hình Uy, tôi không thể trơ mắt nhìn cậu ấy chịu thiệt.” Bắc Minh Quân nói một cách rất tự nhiên.
“Chịu thiệt?” Lạc Kiều khó tin mà kêu lên: “Ông nội nhà anh, tôi chơi với ông chú già này là phúc ba đời của anh ta, tổ tiên phù hộ cho rồi, anh còn dám nói chịu thiệt?!”
“Nhưng lần đầu tiên của Hình Uy đúng là bị cô tàn nhẫn cướp đi, cô phải chịu trách nhiệm với Hình Uy!”
“Chịu trách nhiệm?” Lạc Kiều sắp điên tới nơi rồi! Cao giọng nói: “Tôi không nghe lầm chứ! Bắc Minh Quân, logic chó má gì thế? Dám bảo tôi chịu trách nhiệm với thằng cha già đó?!”
“Kiều Kiều, chú ý từ ngữ.” Cố Tịch Dao khó tin mà mở to hai mắt, nhìn Hình Uy nín thinh, lại nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Bắc Minh Quân: “Hình Uy, anh nói thật cho tôi, có phải ý tưởng ngu ngốc này do cậu chủ khốn nạn nhà anh nghĩ ra không hả?”
Hình Uy căng thẳng: “Không! Không phải… là tôi tự nghĩ ra.” Thuộc hạ trung thành đã định trước sẽ bảo vệ chủ.
Lạc Kiều nghe vậy, tức không thể kìm được, từng bước đến gần Hình Uy: “Anh có gan nói lại một lần nữa xem!
“Ơ…” Hình Uy ngẩn ra, đối mặt với khuôn mặt khạc ra lửa của Lạc kiều, không biết tại sao khí thế của anh ta đã bay mất phân nửa.
“Không có tiền đồ!” Bắc Minh Quân hừ lạnh: “Hình Uy, nếu cậu không nghĩ cách ép người phụ nữ này chịu trách nhiệm với cậu thì sau này đừng đến gặp tôi nữa!”
“Hả? Cậu chủ…” Đừng mà.
Cố Tịch Dao nhìn hết nổi: “Bắc Minh Quân, Lạc Kiều và Hình Uy vốn không hợp nhau, anh đừng làm rối lên nữa được không! Con gái nhà người ta đã không yêu cầu chịu trách nhiệm rồi, đàn ông các anh lại không biết xấu hổ mà muốn người ta chịu trách nhiệm?!”
Lạc Kiều căm tức trừng Hình Uy: “Anh muốn tôi chịu trách nhiệm chứ gì! Được, tôi lập tức cho anh một tờ chi phiếu! Muốn bao nhiêu thì nói đi! Coi như tôi chơi trai một buổi!”
Nói xong, Lạc Kiều vội vã lấy ra chi phiếu trong túi xách, phóng khoáng viết xuống một dãy số, ném mạnh vào mặt Hình Uy!!
“Dao, tớ không ở nổi nữa! Lần sau tớ lại đến tìm cậu!”
Nói xong, Lạc Kiều thở phì phò mà mang lại giày cao gót, cộp cộp cộp đi ra ngoài…
Hình Uy bắt lấy chi phiếu trên mặt theo bản năng, nhìn một chút, sửng sốt: “3 tỷ…”
“Hả…” Cố Tịch Dao hít sâu một hơi.
Bắc Minh Quân xoa cằm, cau mày: “Thuộc hạ của tôi rẻ rúng đến thế sao?”
“Đủ rồi! Bắc Minh đần độn, Kiều Kiều cho một triệu là đủ thành ý rồi! Nếu đổi lại là tôi, mười đồng tôi cũng tiếc!”
“Tịch Dao…” Bắc Minh Quân thở dài, khó khăn lắm mới sống chung với cô một cách hòa thuận, anh không muốn làm ảnh hưởng đến quan hệ của mình và Cố Tịch Dao vì chuyện của Hình Uy: “Tịch Dao, em biết mà, dù em không đưa tiền, tôi cũng vui vẻ phục vụ cho em…”