Chương 816
Ôi má ơi giống như quỷ khóc sói gào.
Trình Trình thở dài một hơi, tay nhỏ vội vàng bịt tai lại. Cậu biết Dương Dương lại quên lời…
Cố Tịch Dao kinh ngạc nhìn hai đứa nhỏ mặc áo đỏ thì không nhịn được cười!
Hai tên nhóc dở hơi này!
Trước đó một giây vẫn còn mây đen sương mù; một giây sau tiếng kèn vang lên…
Bọn họ cố tình đối lập với lễ đính hôn kiểu Tây của Bắc Minh Quân sao?
“Ha ha ha… Tịch Dao, em thật sự đồng ý rồi… Anh rất vui vẻ… Bà Vân ——”
Vân Chi Lâm mừng rỡ như điên nói, trong tiếng kèn như sói gào của Dương Dương, anh vui vẻ ôm eo Cố Tịch Dao xoay một vòng lớn…
Những khách mời đều choáng váng…
Chuyện này…
Hai đứa con trai của cậu hai Bắc Minh rõ ràng đối đầu với ba mình…
Vân Chi Lâm gọi tiếng bà Vân kia chắc chắn đâm vào chỗ nào đó trong lòng Bắc Minh Quân, lúc này sắc mặt anh đã đen như mực.
“Hì hì, mẹ có thích cách chúc mừng hôn lễ của tụi con như vậy không?” Dương Dương thổi kèn đến mặt đỏ tía tai, thổi kèn này đúng là tốn sức mà.
Cố Tịch Dao nghiêm túc nhìn con trai giống như cậu chủ cổ đại, cô nhếch miệng cười nói ——
“Các con đó, đúng là làm cho cho người khác cười——đau bụng! Ha ha…”
Dương Dương cười tủm tỉm gật đầu: “Vậy có phải Dương Dương là niềm tự hào của mẹ đúng không?”
Trình Trình mím môi, độ cong khóe miệng là nụ cười tươi nhất của cậu…
“Dương Dương và Trình Trình đều bé cưng quý giá nhất của mẹ…”
“Ha ha ha!” Vân Chi Lâm cười lớn tiếng ôm eo Cố Tịch Dao: “Chú rất vui, vậy bà Vân, hiện tại anh có thể hôn em không?”
Đúng là cảm động. Mọi người nhìn cảnh này thì mới thật sự có cảm giác tham gia hôn lễ…
Có người trong đám người nhân cơ hội ồn ào: “Hôn đi… Hôn đi…”
Vân Chi Lâm cười cong môi, dịu dàng như nước nâng mặt Cố Tịch Dao lên…
Cố Tịch Dao có chút xấu hổ…
Dưới ánh mắt của mọi người, nhất là đôi mắt như hổ rình mồi của Bắc Minh Quân, giống như bắn thủng nhiều lỗ lên người cô…
Cô có cũng không thể tránh được, không còn đường lui…
Chỉ có thể mặc kệ mặt Vân Chi Lâm đến gần mình, đến gần…
Tay cô bản năng nắm chặt lại, ngừng thở, cắn môi, cứng đờ nhắm mắt lại ——
Lúc cô đợi nụ hôn không thể nào tránh né kia rơi xuống——
Đột nhiên ——
Ầm!
Giống như tiếng đập vào thứ gì đó.
“A ——” Vân Chi Lâm đau đớn kêu lên.
“A…” Trình Trình khiếp sợ.
“Ôi…” Dương Dương thét chói tai.