Chương 870
Hành động của con bé khiến Anna cảm thấy ấm áp ngay lập tức, cô cảm động ôm chặt lấy Cửu Cửu: “Tiểu tiểu bảo bối, ngoan…”
Cố Tịch Dao nhìn thấy nước mắt của Anna, không khỏi cảm thấy chua xót: “Anna, tôi chỉ hận bây giờ tôi vẫn chưa phải là luật sư, nếu không tôi nhất định sẽ trút giận giúp cô!”
“Tịch Dao, cảm ơn cô.” Anna lau nước mắt, cười nói: “Ha, đừng nói mấy chuyện phiền lòng của tôi nữa, cô thì sao? Bắc Minh Quân thả cô ra ngoài như vậy à?”
Hễ nói đến tên khốn Bắc Minh Quân, Cố Tịch Dao liền tức đến ngứa cả răng: “Anna, cô biết không, tên khốn đó vậy mà lại muốn một cuộc hôn nhân thay thế với tôi!”
“mẹ…” con bé mỗi lần nghe thấy ba chữ Bắc Minh Quân, liền nhịn không được mà gióng cái lỗ tai nhỏ lên, trải qua cuộc nói chuyện với Bắc Minh Quân lần trước, con bé vẫn còn nhớ như in, bất giác giật mình: “mẹ đang nói [Thần Toilet] sao?”
Cố Tịch Dao nhìn con bé một cái, phẫn nộ mà thốt lên—
“Không, Cửu Cửu, bắt đầu từ hôm nay, con phải kêu anh ta là [Quỷ Toilet]! Nhớ chưa?”
“…” Tiểu Cửu Cửu cố gắng suy nghĩ một hồi, rồi lập tức ngoan ngoãn gật đầu: “Cửu Cửu nhớ rồi!”
Sau đó con bé quay người lại, bịch bịch chạy vào toilet, lúc ra ngoài, trong tay còn cầm một bức ảnh….
Đưa đến trước mặt Cố Tịch Dao—
Cố Tịch Dao nhận lấy tấm ảnh xem một cái, đôi con ngươi liền sững sờ, tấm ảnh vậy mà lại bị kim đâm vô số lỗ chi chít, khuôn mặt anh tuấn của Bắc Minh Quân đã sớm bị xuyên ngàn vạn lỗ rồi…
con bé chớp chớp đôi mắt to sáng như ngôi sao, vô cùng ngây thơ đáng yêu mà chỉ vào tấm ảnh nói: “mẹ không vui, cứ đâm cái này đi!”
Anna cười giải thích: “Ha ha, Tịch Dao, sau khi Cửu Cửu nghe thấy thanh âm của Bắc Minh Quân trong điện thoại lần trước, kinh sợ quá độ, cho nên mới điên cuồng đâm vào ảnh của Bắc Minh Quân trong toilet…”
“Mẹ nói nha….” Cố Tịch Dao trừng bức ảnh bị đâm thành tổ ong trong tay, đột nhiên tâm trạng tốt lên, cười híp mắt mà gật đầu: “Làm tốt lắm, Cố Cửu Cửu! Cách xả giận này không tồi!”
Đôi mắt con bé lập tức cười thành hai vầng trăng nhỏ cong cong: “Ừm ừm, lúc mẹ đâm kim, còn phải niệm chú với con nữa a.”
Cố Tịch Dao sững sờ, đâm ba con rồi mà còn phải niệm chú?
“Ừm…câu thần chú là gì?”
con bé nghiêm túc gật đầu, thu ý cười lại, sau đó nhăn mặt, nghiêm nghị niệm: “Thần chú là [Quỷ Toilet] đâm một cái nè bịch bịch bịch bịch…”
Trọng điểm là, con bé còn tự động sao chép tiếng vang nữa.
“Phụt —-” Cố Tịch Dao và Anna đều không thể nhịn được cười.
“Haha, bà phù thủy nhỏ này…”
Cùng lúc đó, trong căn phòng ở khu VIP của khách sạn Thanh Thông.
Ăn xong bữa trưa, Bắc Minh Quân đang hút thuốc, đột nhiên cảm thấy đau nhói ở lưng.
“Sịt…”
“Chủ nhân, có chuyện gì vậy?” Hình Uy quan tâm hỏi.