Chương 1347
Đợi lúc cô ta tới cửa thư phòng Bắc Minh Quân, bàn tay vươn ra chuẩn bị đẩy cửa của cô ta khẽ khựng lại. Cuối cùng cô ta vẫn là liều mạng, nhắm mắt đẩy cửa ra.
Chỉ thấy Bắc Minh Quân đang ngồi sau bàn làm việc, khuôn mặt lạnh lùng của anh không chút biểu cảm, đôi mắt như ưng nhìn chằm chằm cô ta.
Điều này khiến Phỉ Nhi bất giác toàn thân ớn lạnh.
“Quân, anh tìm em có việc?” Giọng Phỉ Nhi rõ ràng sợ hãi lại bất lực như thế.
“Mời cô Phỉ Nhi vào phòng nói chuyện với ông chủ.” Giọng nói của Hình Uy ở phía sau như u linh vang lên bên tai cô ta.
Phỉ Nhi bước chậm rãi, từng bước một vào thư phòng.
Bầu không khí trong thư phòng lạnh lẽo như vậy, lạnh tới mức khiến cô ta gần như cảm thấy hơi thở cô ta thở ra cũng sắp bốc lên sương trắng.
“Kẽo kẹt…”
Tiếng đóng cửa khiến trái tim Phỉ Nhi bắt đầu đập liên cuồng.
Nhìn dáng vẻ Bắc Minh Quân trước mặt, cô ta mơ hồ có dự cảm không tốt.
Cô ta đang hoài nghi, có phải Bắc Minh Quân đã phát hiện gì rồi không? Nhưng suy nghĩ này lập tức bị cô ta phủ định.
“Quân, anh tìm em có việc gì sao?” Phỉ Nhi chậm rãi đi tới trước bàn làm việc, cẩn thận hỏi anh.
Bắc Minh Quân nhìn cô ta, sau đó lạnh lùng nói: “Nghe dì Tâm nói buổi trưa em không thoải mái, không xuống ăn cơm.”
Phỉ Nhi gật đầu: “Em lúc đó cảm thấy hơi đau bụng, nhưng bây giờ không sao rồi.”
“Em đã đau bụng, vậy buổi chiều còn ra ngoài làm gì? Hơn nữa em còn động vào laptop của anh.” Bắc Minh Quân nói, một bàn tay đặt trên bàn, ngón tay không ngừng gõ ra tiếng.
“Cộc…cộc…cộc…”
Thanh âm này như chiếc đồng hồ đếm ngược treo trên đỉnh đầu Phỉ Nhi.
Sắc mặt Phỉ Nhi lập tức khẽ thay đổi, cô ta lại bất giác vươn tay vào túi, nắm chặt USB. Sau đó lắp bắp nói: “Em, em buổi chiều cảm thấy tốt hơn một chút, vừa khéo có bạn kêu em ra ngoài. Về phần xem laptop của anh…”
Con ngươi cô ta chuyển động: “Đó là vì một mình em ở nhà quá nhàm chán, vừa khéo nghe bạn nói gần đây có một clip rất hot trên mạng, cho nên em muốn xem thử.”
Bắc Minh Quân nhướn mày: “Ồ?”, động tác nhỏ đút tay vào túi của Phỉ Nhi cũng không che giấu được ánh mắt anh.
“Trong túi em đựng gì vậy?”
Câu này của Bắc Minh Quân khiến khuôn mặt Phỉ Nhi hoàn toàn biến sắc, cô ta gần như cảm nhận được trán mình đã toát ra mồ hôi.
Nhưng cô ta khẽ cúi đầu: “Không, không đựng gì cả. Chỉ là đồ vặt không đáng gì thôi.”
Phỉ Nhi càng như vậy, Bắc Minh Quân càng cảm thấy trong lòng cô ta có quỷ. Nhưng anh còn làm ra vẻ thoải mái nói: “Đã là đồ vặt không đáng gì, thì lấy ra xem thử.”
Nói rồi, anh ra hiệu với Hình Uy đứng phía sau Phỉ Nhi, Hình Uy gật đầu ý bảo hiểu rõ. Anh ta đi tới cạnh cô ta, chìa tay ra: “Cô Phỉ Nhi, có gì thì hãy giao ra đi.”