Chương 1117
“A! Tên khốn, anh bỏ bàn tay dơ bẩn của anh ra!” Cố Tịch Dao run lên, lùi về phía sau, anh lại giam cô ở giữa đống rơm, không còn đường lui!
Người đàn ông này đúng là không còn thuốc chữa!
Anh liên tục thay đổi ranh giới cuối cùng của cô!
Cô không hy vọng xảy ra chuyện gì vào lúc quan trọng này, nhưng anh thật sự quá đáng ghét!
Cô cắn răng gầm nhẹ: “Anh thật sự không sợ tôi kêu to sao? Anh không sợ Phỉ Nhi của anh đau khổ sao?”
“Ưm——” Cố Tịch Dao hít một khí lạnh, trái tim lập tức bốc lửa giận, há miệng kêu lên: “Không ——”, “Ưm…”
Cô còn chưa nói xong thì anh đã bá đạo điên cuồng hôn lấy cô.
Mặc kệ cô giãy giụa thế nào cũng không chống lại khát vọng mãnh liệt của một người đàn ông!
“… Khốn…” Nạn…
Anh đúng là bất chấp tất cả!
Lòng bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve…
Gió thổi vào đống rơm vang lên tiếng.
Đối với một người đàn ông kiêu ngạo còn có bệnh sạch sẽ mà nói, nếu anh thích một người thì sẽ chiếm giữ, không ngừng chiếm giữ.
Ngoại trừ chuyện này thì không còn gì khác.
Nhưng hành động táo bạo và điên cuồng này cũng không làm cho những người đi ngang qua dừng bước.
Mặc dù có tiếng bước chân nhưng lại đi về phía một hướng khác.
“A…” Cô không nhịn được la lên.
Khóc không ra nước mắt!
Sao không ai nghe thấy tiếng cô gọi sao?
Sao không ai tới cứu cô gái sắp bị cướp đi sự trong trắng? (Tuy rằng sự trong trắng của cô đã sớm nằm trong tay người đàn ông này.)
Cô mềm nhũn giãy giụa, điên cuồng khiêu khích dục vọng của anh, khơi dậy cảm giác chinh phục của anh.
“Anh… Dừng tay… Lại…” Sự phản kháng của cô không thể ngăn cản được anh.
Cây cối trong đồng ruộng hòa vào nhau tạo ra mùi thơm thoang thoảng, nhanh chóng chiếm lấy lý trí của anh.
“Tịch Dao, tôi muốn biết vì sao tôi muốn em thế nào cũng không đủ?” Anh nhẹ giọng lẩm bẩm.
Người phụ nữ này, anh làm sao cũng không đủ.
Anh giống như tên nghiện mùi vị của cô.
Anh bất chấp tất cả, cũng dám làm bậy ở sau đống rơm.
Cuộc sống ở nông thôn rất đơn giản, giống cô của anh ngăn cách với thế giới bên ngoài, vứt bỏ tất cả oán hận giận dữ ra sau đầu, ngắm mặt trời mọc rồi nhìn mặt trời lặn, một tay ôm vợ, một tay dắt con đi dưới ánh hoàng hôn, đó là một ước mơ xa vời không thể nào chạm tới của anh.
Bây giờ anh muốn thực hiện nó.
Có Tịch Dao, còn có hai đứa con trai.
Ở nông thôn này anh sắp thực hiện ước mơ về cuộc sống yên bình của mình.
Tuy rằng, ước mơ này ngắn hơn tưởng tượng.