Mục lục
Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai (Cố Tịch Dao) - FULL
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 881

Đôi con ngươi đen sâu thẳm của anh, bừng lên những tia sáng rực rỡ, nắm lấy bàn tay mềm mại không xương của cô, nhẹ nhàng hôn lên ngón tay đeo nhẫn của cô…

Đầu ngón tay của cô run lên.

“Cố Tịch Dao, từ giây phút này, tôi dùng chiếc nhẫn này, lấy em làm vợ!”

Trái tim của cô, xoảng một tiếng.

Dường như bị thứ gì đó va đập mạnh, lập tức mở ra một lỗ hỏng…

Trừng mắt nhìn chằm chằm, nhìn nụ cười dịu dàng và ấm áp trên môi anh…

Đây chắc chắn là đang mơ.

Mọi thứ đều hư ảo đến khiến người ta bất an.

Nếu không, làm sao cô có thể nhìn thấy sự dịu dàng và yêu thương sâu như đáy biển của anh chứ?

Cô gần như đã lạc vào đôi mắt đen sáng ngời đó…

Nhất thời, không biết phải phản ứng thế nào nữa.

Chỉ có thể sững sờ nhìn anh nắm lấy ngón tay cô, sau đó lấy chiếc nhẫn nam lên, dùng bàn tay của cô đeo vào ngón áp út của bàn tay trái anh…

Động tác liền mạch, trong nháy mắt, hai chiếc nhẫn đã được anh đeo vào ngón áp út của nhau…

Nghe nói, trên ngón áp út có một mạch máu liên thông với trái tim, đối với những người bên nhau trọn đời, đeo nhẫn cưới ở ngón áp út có nghĩa là họ đã ý hợp tâm đầu, tâm ý tương thông.

Cố Tịch Dao sững sờ mà nhìn ngón tay đeo nhẫn thon dài của anh, chiếc nhẫn có cùng kiểu dáng với cô…

Trong lòng ngũ vị tạp trần.

Anh vậy mà còn nói: Tôi lấy nhẫn này, lấy em làm vợ.

Phải rồi, anh cũng chỉ có thể dùng chiếc nhẫn này, nói miệng là lấy cô làm vợ thôi.

Ngoài ra, thì không còn gì nữa.

“Tịch Dao, tha thứ cho tôi không thể cho em một nghi thức long trọng, cũng không thể cho em một danh phận hợp pháp, nhưng đây là thứ tôi có thể làm, hy vọng em đừng để ý!”

Cô lập tức nghẹn ngào ở nơi cổ họng, trong mắt hiện lên một tia ươn ướt, liếc nhìn người đàn ông anh tuấn, nhưng khiến cô cảm thấy xa lạ vào lúc này—

“Bắc Minh Quân, anh thật biết diễn! Diễn kịch mà thôi, có cần nghiêm túc như vậy không?”

Anh nhíu mày lại, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vén mái tóc trên trán cô, ánh mắt vẫn mềm mại và ôn nhu, không có chút hung hãn nào—

“Tôi đã nói rồi, tôi là nghiêm túc. Không phải diễn kịch…”

“Hôn nhân một tháng! Không phải diễn kịch thì là cái gì?” Cô cười khẩy một tiếng, theo bản năng né đi ánh mắt nóng rực của anh: “Tôi cho tới bây giờ đều không hiểu được anh! Cho dù là vì Phỉ Nhi của anh đã vào bệnh viện, không thể làm tròn nghĩa vụ của một người vợ, anh có thể gào thét, ra lệnh sai khiến tôi, căn bản không cần phải…”

“Không cần phải tốn nhiều thời gian và công sức như vậy, còn mua nhẫn tặng cho em có đúng không?” Anh thoải mải nói tiếp lời mà cô muốn nói.

Khẽ thở dài một tiếng, trầm mặc một hồi lâu, thanh âm có hơi trầm khàn lúc này mới thốt ra—

“Tại sao tôi lại không hy vọng em biết chuyện đính hôn của tôi và Phỉ Nhi? Tại sao tôi phải ngăn chặn Vân Chi Lâm cầu hôn em? Tại sao lại đề xuất ra yêu cầu muốn em làm vợ thay? Thậm chí, tại sao lại đồng ý trả một đứa con cho em? Tịch Dao, những vấn đề này, bản thân em chưa từng suy nghĩ qua là tại vì sao sao?”

“…” Cô chấn kinh mà nhìn anh, anh lại bắt đầu nói những lời mà cô nghe không hiểu rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK