Mục lục
Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai (Cố Tịch Dao) - FULL
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 932

Cố Tịch Dao nghiêng đầu.

Phía xa là đường chân trời và bầu trời xanh thẳm tiếp xúc với nhau, đám mây trắng nhở nhơ trôi, chim hải âu hót, nhẹ nhàng bay liệng trên mặt biển giao hòa với nhau tạo thành một bản nhạc tuyệt vời trong trời đất.

Cô miễn cưỡng rúc vào trong khuỷu tay của anh, cười hỏi: “Anh không cảm thấy bãi biển Sabah còn đẹp hơn thành phố A rất nhiều sao?”

Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, cằm tỳ lên trên đỉnh đầu của cô và nhìn về phía xa.

Ánh trời chiều nhuộm đỏ mây tía giăng đầy trời, nhuộm đỏ rặng đá ngầm gần bên bờ. Những cánh buồm lướt trên mặt biển giống như được tô điểm thêm một lớp vảy vàng, lúc này biển rộng phủ thêm một màu hồng.

Thật sự rất đẹp.

Nhưng anh lại cảm thấy: “Không bằng thành phố A.”

“Hả? Vì sao?”

Đốt ngón tay anh nhẹ nhàng nâng cằm của cô, khóe miệng cong lên có chút xấu xa lại ái muội: “Bởi vì bãi biển kia… có em…”

Nhìn gương mặt anh được ráng mây đỏ tôn lên càng thêm đẹp trai, trái tim cô chững lại một nhịp.

Bỗng nhiên cô nhớ tới tình cảnh hơn hai năm trước, vào tối sinh nhật đó, anh và cô triền miền ở bãi biển…

Cũng chính là tối đó, anh tặng cô món quà tốt nhất trong cuộc đời này – cô nhóc.

Đồng thời đó cũng là đêm dịu dàng cuối cùng của cô và anh. Qua hôm sau, cô lại mang theo Dương Dương bay sang Australia.

Từ đó về sau, bọn họ đi ngược hướng, anh cực hận cô…

Cổ họng Cố Tịch Dao bỗng nhiên hơi căng lên: “Bắc Minh Quân, anh nói sau đêm đó sẽ tặng cho tôi một món quà, là gì vậy?”

“…” Anh im lặng một lát, ánh mắt thoáng buồn bã, hôn phớt lên gò má của cô và khẽ thì thầm: “Đã không còn nữa…”

Giây phút lúc anh biết cô bỏ anh lại và chạy trốn với Bắc Minh Diệc Phong, anh đã hoàn toàn phá bỏ bức tranh vẽ trên tường định tặng cho cô!

Cho dù cuối cùng anh mới hiểu ra, hóa ra cô chỉ mang con lẩn trốn, nhưng anh vẫn không nén được cơn giận!

Hóa ra cô còn lừa gạt anh nhiều điều như vậy…

“Xin lỗi…” Cô bỗng nhiên nói.

Thần kinh anh căng ra, theo bản năng ôm chặt cô vào trong lòng…

Gió biển dịu dàng mang theo từng đợt sóng nhẹ nhàng vỗ vào bờ cát, những đôi nam nữ thoải mái chơi đùa trên bờ biển, trong ráng mây đỏ.

Giờ phút này, bọn họ không nói gì nữa.

Dường như cả hai đều ăn ý, không muốn bởi vì oán trách đau xót trong quá khứ mà phá hỏng sự tốt đẹp lúc này…

Phải thừa nhận, giấc mơ này của Bắc Minh Quân được dệt tương đối thành công.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK