Chương 304
…
Dạ Ánh nhất phẩm.
Bóng đêm thâm trầm, gió đang thổi qua, trên bầu trời có vài ngôi sao lác đác.
Chiếc xe Hummer bọc thép của Bắc Minh Quân chạy đến dưới lầu của Dạ Ánh nhất phẩm.
Tắt xe.
Anh liếc nhìn tòa nhà chọc trời từ ô cửa sổ của xe hơi, ngón tay lấy một điếu thuốc khác châm lửa.
Các đốt ngón tay cứng rắn xoa xoa huyệt thái dương có chút mệt rã rời, trong đầu xẹt qua gương mặt đong đầy nước mắt của Cố Tịch Dao.
Sau đó, anh đặt điếu thuốc lên đôi môi mỏng của mình, hít một hơi thật mạnh.
Làn khói mập mờ…
Anh lái xe lượn tầm vài vòng, mới khiến cho cảm xúc tức giận của mình dần dần bình tĩnh trở lại.
Từ lúc sinh ra cho đến bây giờ, trong trí nhớ của anh, anh vẫn luôn là một người có hình tượng tao nhã, bình tĩnh, tự chủ, anh chưa bao giờ mất đi sự tự chủ giống như tối ngày hôm nay.
Anh thừa nhận rằng khi anh lái xe đến gần nhà của cô, khi mà anh nhìn thấy cô ngồi xe của người đàn ông đó về nhà, không chỉ nói lời tạm biệt mà còn bị người ta ôm ấp ở trong lòng, hôn mà cũng không phản kháng. Nếu như không phải sự bình tĩnh của anh đã được tôi luyện trong nhiều năm, suýt chút nữa anh đã lấy cây gậy đánh gôn đập thẳng vào cửa kính ô tô của người ta.
Người phụ nữ Cố Tịch Dao này, quả nhiên đã phá vỡ mọi kỷ lục của anh.
Ngón tay thon dài sạch sẽ kẹp một điếu thuốc, hít một hơi thật mạnh.
Kể từ lúc mà anh quyết định đưa cô về lâu đài Barcelona, từ lúc mà anh quyết định tặng cho cô sợi dây chuyền bằng thép cao cấp quý giá bao năm, anh đã tuyên bố chủ quyền của mình đối với cô.
Một tia ảo não phất qua trong mi tâm lạnh lùng của anh, nhìn lướt qua ngôi sao ở trên bầu trời, sao cô lại không nghe lời và trầm tĩnh giống như Sunny?
Lần nào cũng vậy, cô không ngoan ngoãn, cô không nghe lời, thậm chí ngày càng đối nghịch với anh, không làm anh tức chết thì tuyệt đối không bỏ qua!
Hút một hơi cuối cùng, sau đó lại dụi tắt đầu mẫu thuốc vào trong cái gạt tàn thuốc.
Giống như đang bóp tắt cảm giác mất khống chế đó của anh.
Mở cửa xe ra, lần này anh không hề do dự tí nào bước đi lên lầu cao nhất của Dạ Ánh nhất phẩm.
…
Mọi người đều nói, trên đời này kể từ khi có các tòa nhà cao tầng xuất hiện, khoảng cách giữa con người và bầu trời được kéo gần lại với nhau, nhưng mà lại xa vời.
Tô Ánh Uyển ngồi một mình trên chiếc ghế dài trên sân thượng.
Thân thể cuộn lại thành một cục, ngơ ngác ngước nhìn bầu trời đen tối bao la.
Nước mắt dường như hết khô rồi lại ướt, ướt rồi lại khô.
Sau đó…
Một người đàn ông với vóc dáng thon dài, lẳng lặng ưu nhã đứng sừng sững ở trước mặt của cô ta, chặn mất ánh mắt đang ngửa lên nhìn bầu trời của cô ta.
Trong nháy mắt, nước mắt như vỡ đê.
“Quân…” Trong tiếng nói nghẹn ngào của Tô Ánh Uyển có sự mừng rỡ bất ngờ, càng có nhiều hơn chính là bi thương.
Bắc Minh Quân vẫn lạnh lùng như trong quá khứ, ánh mắt đảo qua gương mặt đang khóc thút thít của Tô Ánh Uyển, trong lòng bình tĩnh không có một tia gợn sóng.