Chương 607
Nhưng….
Cùng với cô môi lưỡi quấn quýt, anh lại cảm thấy cơn choáng váng trong đầu ngày càng mạnh….
Mặc dù tequila là một loại rượu mạnh, nhưng cũng không có lý gì nhanh như vậy anh đã uống….
Đột nhiên dường như nhận ra điều gì đó: “Cô….”
Lời nói còn chưa nói xong, cậu Quân đã bị kéo vào một dóng nước xoáy màu đen rất sâu….
Trong hơi thở dường như vẫn còn sót lại mùi thương của cô, rất thơm, rất sắc dục….
Anh không biết loại nước hoa này thực ra có cùng tên với viên kim cương kia— Mật Ái.
Sau khi anh ngất đi, nụ hôn của cô cũng dừng lại.
Đột nhiên rời khỏi cánh môi của anh, ngồi dậy, ánh mắt sáng của cô quét qua khuôn mặt đẹp trai và hoàn mỹ của anh, ngón tay cô lướt qua cơn thể rắn chắc của anh….
“Bắc Minh Quân, hai năm không gặp, cuối cùng tôi cũng trở về! Quên nói với anh, tôi trở về là để lấy lại tất cả những gì mà tôi đã mất….”
Sáng sớm ngày hôm sau.
Cuối cùng Giáng sinh cũng đã đến.
Tối qua có một trân tuyết lớn rơi, cả thành phố A trắng xóa.
Ngay cả khi thời tiết vô cùng lạnh, trong công viên bên đường vẫn có không ít cụ ông cụ bà vẫn đến để tập thể dục như bình thường.
Chỉ là, trên những chiếc cột sắt trong công viên không biết từ lúc nào đã treo một thứ gì đó màu trắng.
Không, nói chính xác là treo một cơ thể người! Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Hơn nữa trên người người đàn ông này chỉ mặc một chiếc qu@n lót.
Người đàn ông ngục đầu xuống, hoàn toàn bất tỉnh.
Hai tay bị một sợi voan mỏng rất cứng buộc lại, rơi xuống chiếc cột sắt trong công viên bên đường.
Những bông tuyết bay trên đầu, trên mặt, trên vai người đàn ông….
Dần dần người tụ tập xung quanh càng đông, chỉ chỉ trỏ trỏ, thảo luận…
“Trời ơi, người này sao lại bi3n thái như vậy? Mặc như vậy vào mùa đông không lạnh sao?”
“Có lẽ là bị người khác trả thù! Treo lên giống như phơi cá khô….”
“Dáng người của người đàn ông này không tồi nha…..”
“Trời ơi, có cần phải báo cảnh sát không?”
“Không biết, cũng có thể là người ta tập thể dục buổi sáng theo cách khác?”
“Vậy không phải là rất thu hút sao? Ai lại ngu ngốc như vậy chứ?”
“Ai, sao lại cảm thấy có chút quen mắt, hình như đã gặp người này ở đâu rồi…”
Không lâu sau, đã có người qua đường làm việc tốt, lấy điện thoại ra bắt đầu chụp ảnh…
Hình như Bắc Minh Quân bị cái gì đó đánh thức!
Đột nhiên mở mắt ra, sau đó truyền đến một cơn đau đầu đến choáng váng.
Đột nhiên, một chút lạnh đến thấu xương nhanh chóng lướt qua dây thần kinh của anh!
Si….
Anh rùng mình.