Chương 1115
Đống rơm dày dần dần che lấp hai thân hình …
Giữa những khe hở hẹp xuất hiện sự mập mờ khó tả.
Đôi mắt đen trong suốt của cô mở càng to, trái tim đập thình thịch… Khuôn mặt đẹp trai của Bắc Minh Quân ngày càng gần cô.
Trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên bốn chữ to ——
Lén lút!
Quan hệ!
Không lẽ người đàn ông này muốn làm chuyện đó ở nơi hoang dã sao?
“Anh… Anh muốn làm gì…” Cô nhìn đôi mắt sâu thẳm của anh, cô quá quen thuộc với ánh sáng kia.
“Tịch Dao…” Anh thấp giọng nói, thở dài.
Anh đẩy cô vào sâu hơn, để đống rơm che cả hai người: “Tịch Dao, tôi định mang em và bọn nhỏ tới đây chơi. Tôi cũng không ngờ Phỉ Nhi sẽ đi theo.”
Anh đột nhiên giải thích, không giống như mọi ngày.
Nhưng anh không muốn cô hiểu lầm: “Sáng mai tôi sẽ nói Hình Uy đưa Phỉ Nhi đi, em đừng làm loạn với tôi nữa nhé?”
“Làm loạn?” Cô nghe vậy thì trái tim run lên: “Bắc Minh Quân, từ lúc anh lặng lẽ chuyển viện cho mẹ tôi, sau đó bỗng nhiên đưa tôi đến gặp người ba của anh, nói với ông ta: 【Ba, yên tâm, con sẽ không lấy cô ấy】, từ đầu tới cuối tôi có nói anh một câu nào không? Tôi làm loạn với anh lúc nào chứ?”
Cô cong khóe miệng, cười lạnh lướt qua sự buồn bã: “Bắc Minh Quân, anh yên tâm, cho dù đàn ông cả thế giới chết sạch, tôi có gả cho gà cho chó cũng sẽ không gả cho anh!”
***
Mặc dù đầu mùa xuân ấm áp, cũng không sưởi ấm được trái tim cô.
Cô nghĩ đời này không có cách nào cho ba đứa con mình có một gia đình hoàn chỉnh.
Sau này điều duy nhất cô có thể làm, đó là cho bọn nhỏ thêm nhiều tình thương của mẹ…
Nhưng câu nói “Tôi có gả cho gà cho chó cũng sẽ không gả cho anh” làm cho con ngươi Bắc Minh Quân lóe lên!
“Thật sao? Em bằng lòng gả cho gà cho chó?” Anh thấp giọng nói, lộ ra sự lạnh lẽo.
“Với điều kiện là đàn ông đều chết hết! Không chết thì sao tôi lại gả cho gà cho chó chứ? Huống chi trên đời này nhiều nam thần như vậy, nhiều tiểu thịt tươi thèm muốn tôi… Ưm…”
Môi lạnh của anh lấp kín đôi môi đỏ xinh đẹp của cô.
Hơn nữa anh còn dùng sức mút lấy…!
Nam thần sao? Tiểu thịt tươi à?
Trong con ngươi u ám lóe lên sự tàn ác.
Ngón tay thon dài đặt vào bên trong áo khoác của cô, cách lớp áo xoa nắn đồi núi trập trùng của cô giống như trừng phạt…
Dáng người cao lớn càng dán chặt vào người cô.
Đống rơm che giấu hai bóng người đè lên nhau…
“Ưm… Bắc Minh Quân… Anh… Ưm… Không được…” Cô há miệng cắn anh.
“Thời gian không nhiều lắm!” Anh hít một ngụm khí lạnh, rời khỏi môi cô, tay giữ chặt eo cô, trong giọng nói có sự bất đắc dĩ khó phát hiện: “Tịch Dao, qua đêm nay cũng chỉ còn năm ngày. Chẳng lẽ em phục tùng tôi khó như thế sao?”