Chương 1133
“Không. Dì, chúng cháu không hề yêu đối phương, hơn nữa, chúng cháu cũng không có dày vò lẫn nhau, bởi vì sự dày vò đó, mãi là cháu, không phải anh ấy.”
Trong giọng nói dịu dàng mà mềm mại của cô, mang theo tiếng thở dài khó nhận ra.
Hoàn toàn không phát giác bóng người cao lớn ở đằng sau-
“Hay cho một người bị dày vò!”
Giọng nói lạnh lùng đột ngột vang lên khiến Cố Tịch Dao và cô Phương giật mình.
Dường như một trận gió lạnh quét qua.
Cố Tịch Dao chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, quay đầu lại nhìn, đối diện với đôi mắt đen láy lạnh lùng đó dưới sắc đêm…
Bắc Minh Quân lúc này khoác trên người một bộ quần áo rộng rãi trông rất tùy ý, nhưng không thể che đậy khí chất quý tộc của anh.
Khí chất cao quý này, không ăn nhập với vùng thôn quê này.
Mái tóc đen óng còn nhiễm ánh nước, giống như mới tắm xong chưa lâu.
Ngũ quan sáng trong như ngọc, tỏa ra khí tức lăng lệ âm lãnh.
Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm Cố Tịch Dao.
Cánh môi quyến rũ mím chặt, thậm chí có thể nhìn thấy trán ẩn hiện gây xanh.
Rõ ràng, nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi của Cố Tịch Dao và cô Phương, những gì nên nghe anh không nghe thấy, những gì không nên nghe anh lại nghe không sót một chữ nào.
“Tôi mới biết, thì ra ở bên tôi, đối với em mà nói là dày vò!”
Anh mím môi, giọng nói lạnh lùng mang theo sự chế giễu.
Vừa rồi khi anh đến nhìn thấy bóng lưng của Cố Tịch Dao, trong lòng không nhịn được mà đập loạn, nhưng không ngờ nụ cười vừa cong lên, câu nói cuối cùng của người phụ nữ này lại lọt vào tai!
Cô vậy mà nói bọn họ không yêu đối phương!
Còn nói chỉ có một mình cô chịu dày vò!
Bắc Minh Quân rõ ràng bị câu nói này chọc giận không nhẹ!
Uổng công anh vì cô mà phá vỡ nhiều nguyên tắc như vậy trong tháng kết hôn thay này-
Không chỉ đến Sabah nơi anh từng thề đời này không đặt chân đến một bước, thậm chí vì cô nửa đêm giống như tên trộm đi mua băng vệ sinh cho cô, kết quả bị coi là tên biến thái băng vệ sinh rồi bị bắt vào đồn cảnh sát!
Anh vậy mà còn vì cô, gặp Dư Như Khiết người mà đời này anh cũng không muốn gặp lại lần thứ hai!
Anh thậm chí không cần mạng vì cô đỡ một phát súng ở Sabah.
Anh làm nhiều như vậy, vậy mà chỉ đổi lấy một câu ‘dày vò’ của cô sao?
Tại sao điều này khiến anh cảm thấy tồi tệ vậy chứ?
Bầu không khí lập tức đông cứng lại!
cô Phương lén lau nước mắt, cố gắng làm dịu bầu không khí lại, giả bộ không vui nói: “Quân Quân, là cháu hẹn cô đến đây, mình lại đến muộn, nên phạt!”
Bắc Minh Quân ẩn nhẫn lửa giận, sải bước đi tới, chen vào giữa Cố Tịch Dao và cô Phương, đặt mông ngồi xuống.
Không để ý hòn đá bên hồ cá có làm bẩn quần áo của anh hay không.