Mục lục
Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai (Cố Tịch Dao) - FULL
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1853

“Này, anh không phải thật sự muốn tôi làm tài xế của anh đâu nhỉ. Bản tiểu thư không có nhiều thời gian mà phục vụ anh. Thời gian của tôi là để chăm sóc con trai.” Câu nói này của Cố Tịch Dao đang ám chỉ với anh, muốn sai cô được chỉ có con trai cô.

“Em theo Vân Chi Lâm học được không ít bản lĩnh đấy, mắng người cũng nói đến mức gió yên biển lặng như vậy. Tôi cho em chẳng qua chỉ là chìa dự phòng. Kỹ năng lái xe của em còn phải kiểm tra.” Bắc Minh Quân nói rồi, từ trên người lấy ra chiếc chìa khóa khác.

Anh rất nhanh khởi động xe: “Lái xe.” Sau đó anh hạ lưng ghế ngả ra sau một chút, thoải mái dựa vào.

“Đi đâu?” Cố Tịch Dao thắt dây an toàn, tuy cáu anh, nhưng khi cô nắm chặt vô lăng thì trở nên chuyên tâm.

“Bách hóa số 1, đến đó thì em gọi tôi.” Bắc Minh Quân sau khi nói một câu, nghiêng đầu nhắm mắt lại.

Chiếc xe từ từ chuyển động.

Trên đường, Cố Tịch Dao lái xe đều rất ổn định, ổn định đến mức bên cạnh không khỏi có mấy chiếc xe ấn còi inh ỏi vượt qua bọn họ.

Lúc này, Cố Tịch Dao nghe thấy Bắc Minh Quân giống như nói mớ, lại giống đang nói với mình: “Em không thể nhanh lên sao, tốc độ này đến đó người ta cũng phải đóng cửa rồi.”

“Anh muốn ngủ thì cứ ngủ đi, đừng làm phiền tôi.” Cố Tịch Dao cũng không khách sáo đáp một câu.

Cô cũng thừa nhận tốc độ xe cô lái có chậm một chút, ít nhất cũng lái chậm hơn lúc bình thường.

Điều này còn không phải vì cô đang bực bội Bắc Minh Quân sao, muốn kêu cô làm tài xế của anh, đâu có chuyện tốt như thế.

Hơn một tiếng sau, Cố Tịch Dao lái xe cuối cùng ‘vất vả’ đến trước cửa bách hóa số 1.

Cố Tịch Dao dừng xe tắt máy, sau đó không tình nguyện vỗ vỗ vai của anh: “Đừng giả bộ ngủ nữa, đến nơi rồi.”

***

Bắc Minh Quân lúc này mở mắt ngồi dậy.

Sau khi xuống xe, Bắc Minh Quân không có vội đi vào bên trong, mà quay đầu nhìn Cố Tịch Dao, sau đó chỉ tay sang bên cạnh bách hóa số 1.

Cố Tịch Dao thuận theo hướng tay anh chỉ nhìn qua, chỉ thấy nơi anh chỉ là một tiệm trang sức nổi tiếng nhất thành phố.

“Đồ của chỗ đó không phải thứ mà những người thuộc tầng lớp lao động như chúng ta có thể đến. Tôi thấy chỗ đó càng thích hợp hơn.” Nói rồi cô thuận tay chỉ về cửa hàng trang sức cách đó không xa, chỗ đó cũng là tiệm trang sức nổi tiếng nhất của thành phố, có điều chỗ đó bán đều là một số đồ làm giả như thật từ hợp kim. Giá cửa rẻ lại có thể đánh lừa người khác.

Cố Tịch Dao cho rằng chỗ này mới là nơi bọn họ nên vào.

Bắc Minh Quân nhìn chỗ Cố Tịch Dao chỉ, ngay mặt tiền cũng lừa tu sửa, chỉ có mấy chữ ‘thế giới trang sức’.

“Chỗ đó có thể có thứ gì tốt chứ.” Nói rồi, khóe miệng của anh hơi cong lên, lộ ra vẻ mặt khinh thường, chỗ này sao có thể lọt vào mắt anh.

Cố Tịch Dao nhìn không quan biểu cảm khinh khỉnh này của Bắc Minh Quân, anh xem thường nơi đó, giống như cảm thấy anh xem thường cô vậy.

“Chỉ cần khí chất của bản thân đủ lớn, cho dù mặc đồ giả trên người, người khác cũng sẽ cho rằng là đồ thật. Nhưng ngược lại, cho dù bản thân mặc vàng đeo bạc, người khác cũng sẽ cho rằng là đồ giả.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK