Chương 1066
Tiếng nói trầm khàn vừa dứt, anh lập tức ôm chặt lấy eo cô, bờ môi anh phủ lên phong kín môi cô.
“Ưm…”
Anh bá đạo chiếm lấy sự hương thơm ngọt ngào của cô.
Người trong ngực như hạt sương ban mai, bông hoa ướt át, xinh đẹp mê người, khiến anh tham lam gặm nuốt.
Anh không hề để cô có cơ hội phản kháng, anh đã nhịn suốt một tuần không gặp cô, nên anh đã dự trữ được rất tinh lực, mà đêm qua căn bản anh vẫn chưa muốn đủ cô.
“…”
Trải qua một đêm kháng cự không có kết quả.
Lần nào cô cũng bị rung động bởi sự dịu dàng của anh.
Thể xác và tinh thần cô đều mệt mỏi, nên chỉ có thể bị động thừa nhận niềm vui sướng mà anh mang lại.
Cô âm thầm thở dài, cô rất muốn đẩy mạnh anh ra, nhưng lại trầm luân trong sự cưng chiều của anh.
Cả căn phòng lập tức xuân sắc tràn đầy.
“Dao Nhi… gọi anh ông xã… gọi anh, anh không cho phép em giữ lại bất kỳ thứ gì, toàn bộ đều thuộc về anh…”
Anh bá đạo tuyên bố chủ quyền như bậc đế vương, không cho cô bất kỳ đường lui nào.
“Không… Không gọi…”
Dù chỉ còn sáu ngày, dù chỉ cần chịu đựng anh sáu ngày nữa, cô cũng không muốn gọi ra hai chữ “ông xã”.
Anh có biết “ông xã” có ý nghĩa như thế nào không?
Cố Tịch Dao cắn chặt cánh môi, nghĩ thầm đã không giữ được thân thể thì ít nhất cô cũng phải giữ vững lòng mình chứ.
Khóe môi anh tràn đầy ý cười: “Tiểu yêu tinh quật cường, để anh xem em có thể mạnh miệng tới khi nào…”
Dứt lời, anh lại cướp lấy môi cô.
Da thịt ma sát da thịt, thân thể va chạm không đủ để bổ khuyết cho nội tâm ngày càng trống rỗng của anh.
Nếu thời gian cho phép, anh thật hi vọng có thể cả đời đều không hề kiêng dè ôm chặt cô vào lòng như vậy.
Thì ra yêu một người là hương vị như vậy, khiến người ta nghiện, khiến người ta trầm mê.
Cuối cùng anh đã hiểu, đáng tiếc không còn kịp nữa rồi.
Trận phong hoa tuyết nguyệt này không biết lại hao tổn bao nhiêu tinh lực của anh nữa.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, quấy rầy hai người trên giường.
“… Điện, điện thoại…” Cố Tịch Dao thở hồng hộc đẩy anh ra.
“Không tiếp!” Anh lạnh lùng thốt lên, rồi lại tiếp tục… .
Reng reng reng…
Tiếng chuông dồn dập vang lên.
Mẹ nó, ai quấy rầy Bắc Minh Quân anh làm chuyện đứng đắn thế, muốn chết!
Cố Tịch Dao tức giận đạp anh một cái: “Khốn kiếp… là điện thoại của em.”
Cô lòng như lửa đốt đứng lên, bắt đầu tìm điện thoại xung quanh.