Chương 1553
“Ôi chao, ông chú này có chuyện gì vậy, con trai người ta giữ chỗ cho mẹ của nó thì sao chứ. Đây cũng không phải là cái thôn nhà quê của các người, mấy chiếc nhẫn đó thì có thể dọa được ai hả. Tôi thấy anh nên tìm một chỗ ngồi khác thì hơn. Ở phía sau chẳng phải vẫn còn vài chỗ sao.”
Cố Tịch Dao cũng thấy rõ mọi chuyện, đã có cậu hai Bắc Minh nên cô cũng không cần phải lo tên nhà giàu kia gây bất lợi gì cho Dương Dương.
Nhưng cô vẫn muốn cảm ơn người vừa mới lên tiếng.
Vừa quay đầu lại thì cô liền vừa mừng vừa sợ.
Chỉ thấy đứng ở đầu xe là một người đàn ông đẹp trai, mặc đồng phục ko cổ màu trắng với một chiếc bảng tên đeo trên cổ.
Nếu nói còn có cái gì đặc sắc, thì chính là trên đầu anh ta có một bím tóc và vài sợi tóc lưa thưa trên trán.
Người này không phải ai khác, mà chính là Noton, người đã từng đưa cô và Dương Dương ra khỏi rừng.
“Sao anh lại ở đây?” Cố Tịch Dao mỉm cười hỏi.
“Ha ha, cô Cố không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây sao.” Nói xong, anh ta liền cầm bảng tên trước ngực lên, huơ huơ: “Tôi là người phụ trách cho hoạt động lần này của mọi người.”
Tên nhà giàu sáu ngón đó thấy mình đuối lý nên xị mặt, kéo con trai ra phía sau ngồi, ông ta còn thở phì phì nói: “Không phải chỉ là một tên thiếu gia ăn trắng mặc trơn thôi sao, đợi lát nữa sẽ cho nó biết thế nào là lễ độ!”
Lúc này, cửa xe đóng lại, ô tô bắt đầu chậm rãi lăn bánh.
Bắc Minh Quân nghe giọng nói có chút quen thuộc nên hơi nghiêng đầu liếc nhìn phía trước.
Không thấy thì thôi, vừa thấy anh đã nheo mắt, nghiến răng kèn kẹt, còn tay thì siết chặt.
Bắc Minh Quân thật sự muốn xông lên tẩn người đàn ông đó một trận.
Anh muốn tẩn Noton không phải vì thấy Cố Tịch Dao quen người đó, làm anh ghen.
Mà là vì Noton chính là cái tên ám quẩy đuổi cũng không đi, Đường Thiên Trạch!
Mặc dù lúc này anh đang rất kích động nhưng lý trí nói cho anh biết mình không thể làm như vậy.
Bởi vì anh hiểu rõ Đường Thiên Trạch là loại người gì, xung đột với anh ta trong một không gian nhỏ hẹp như này sẽ chỉ khiến cho Cố Tịch Dao và cả lũ nhỏ bị liên lụy.
Dương Dương quan sát phía đầu xe rồi lập tức vui mừng hét lớn: “Chú “mĩ nhân”!” Sau đó còn hưng phấn đứng dẫy, vẫy tay.
Bắc Minh Quân thật không ngờ, không chỉ Cố Tịch Dao quen anh ta mà ngay cả Dương Dương cũng vô cùng thân thiết với anh ta.
Anh lại nhìn Trình Trình đang đứng cạnh Cố Tịch Dao, tuy rằng cậu nhóc không thể hiện giống như Dương Dương nhưng vẫn có thể nhận ra rằng cậu nhóc không hề xem Đường Thiên Trạch là người xa lạ.
Ba mẹ con họ từ khi nào đã quen Đường Thiên Trạch vậy, chuyện này thật sự khiến cho anh khó hiểu.
Nhưng anh đột nhiện nghĩ ra một chi tiết.
Đó là sau khi Hình Uy quay trở về từ trang trại có từng nói với anh rằng sau khi có người dẫn Cố Tịch Dao cùng Dương Dương đi lạc đường thì có một người đã đưa họ về lại trang trại.
Anh ấy còn miêu tả lại tướng mạo của người đó.