Chương 1057
Một mùi hương quen thuộc lập tức hòa quyện vào hơi thở cô và chạm vào từng tế bào cảm giác tưởng chừng đã bị lãng quên từ lâu trong cơ thể cô!
Bắc Minh Quân!
Mãi cho đến khi ba chữ lạnh lùng này in sâu vào tâm trí, cơ thể cứng ngắc của cô mới nhẹ nhàng thả lỏng.
Trên đời này không ai có thể khiến cô quen thuộc như thế ngoại trừ người đàn ông lạnh lùng Bắc Minh Quân này.
Cô không biết bắt đầu từ đâu, người đàn ông này đã khảm sâu vào cơ thể cô cái dáng vẻ lặng lẽ ấy và tiện đà dung nhập vào trong máu của cô, chỉ sợ ngay cả tiếng thở dốc cùng mùi hương của anh cũng có thể dễ dàng lay động thần kinh xúc cảm dưới da cô…
Trong bóng đêm, tiếng thở hổn hển của anh làm tổm thương làn da của cô còn sự thù địch thô bạo của anh thì làm đau xương cốt cô!
Anh chính là kiếp số đời này của cô!
Đột nhiên ý thức được điểm ấy, cô lập tức phục hồi tinh thần và chống cự lại bằng tất cả sức mạnh của mình.
Thậm chí còn chưa kịp đẩy anh ra, cô đã ngay lập tức bị đôi môi lạnh lẽo đó nuốt chửng trong bóng tối.
Bắc Minh Quân lộ ra bá đạo gần như là dã man, và mạnh mẽ cạy miệng của cô ra!
“A…”
Cô sợ tới mức ha miệng kêu lên nhưng lại vừa khéo cho anh cơ hội lách vào…
Mãnh liệt đến mức hoàn toàn không cho cô đường phản kháng.
Bầu không khí nháy mắt lạnh tới cực điểm!
Rồi lại trong nháy mắt, nóng bỏng trở lại như thiêu như đốt…
Một mùi vị mơ hồ tản ra trong không khí, dường như còn hòa lẫn với mùi máu tanh.
Cô có biết rằng mùi máu tươi ấy đến từ người đàn ông vừa trở về sau trận chiến với bầy sói?
Cô làm sao biết, sau khi người đàn ông này trải qua cuộc chiến sinh tử thì tình cờ gặp cô và những người đàn ông khác đang cười nói vui vẻ.
Mùi ghen tuông ngày càng nồng đậm, mùi vị ghen tuông ấy bắt đầu lên men trong bóng tối…
Anh tức điên rồi!
“Uhm… Không…” Cô vô thức chống cự nhưng thân thể mệt mỏi không chịu nổi sức lực của anh.
Trong một tuần qua, cô đã kiệt sức vì chăm sóc người mẹ đang hôn mê thì làm sao cô còn có tâm trạng để giao du với người đàn ông này chứ?
“Đừng…” Cô đẩy anh thật mạnh.
Mặc kệ anh đang làm gì trên thân thể cô đi nữa thì từ đầu tới cuối cô vẫn cự tuyệt anh.
Điều này chắc chắn là đổ thêm dầu vào lửa, và càng kích động cơn giận dữ của anh!
Đột nhiên, anh buông cô ra và khẽ quát: “Không được phép cự tuyệt tôi!”
Giọng nói khàn khàn đặc quánh đầy tức giận.
Trong đêm tối, mắt anh lóe lên một tia đáng sợ.
Anh đã phải mất rất nhiều nỗ lực để chống lại ý muốn muốn xé xác cô.