Chương 1258
Cố Tịch Dao và Vân Chi Lâm đều sững sờ, đây chính là mặt mũi của nam chính Dương Dương, nhân vật đề cử cho Trình Trình lại là: Một cô bé bán báo chỉ có một lời thoại, lên sân khấu chưa tới một phút…
Đúng thế, bạn không nhìn nhầm đâu: Cô! Bé! Bán! Báo!
Vân Chi Lâm và Trình Trình ở nhà, hai người bọn họ dùng ánh mắt đồng cảm muốn giúp mà chẳng được tiễn Cố Tịch Dao và Dương Dương.
Nhà của Vân Chi Lâm không thể so với nhà Cố Tịch Dao được, cách trường học của Dương Dương xa hơn một chút. Dọc đường đi trong lòng Cố Tịch Dao như đang hát một ca khúc y chang Cung Lâm Na – ca khúc Thấp thỏm.
Nghiêng đầu nhìn Dương Dương, cậu nhóc kéo kính lên đỉnh đầu, hai mắt nhắm nghiền, vô tư tựa vào ghế xe taxi mà ngủ.
Vốn là một chặng đường rất dài, nhưng đã trở nên ngắn lại khi tâm trạng của Cố Tịch Dao cứ lên xuống thất thường.
Cảm giác vừa lên xe đã đến cổng trường rồi. Cô xác nhận qua cửa kính xe, đúng là đã đến trường thật rồi.
Vì ngày mai có buổi biểu diễn văn nghệ, lúc này có rất nhiều học sinh đi tới trường để diễn tập lần cuối cùng cho ngày mai.
Sân diễn tập vở kịch nhi đồng của Dương Dương ở bên trong kịch trường nhỏ của trường học, cũng chính là hội trường diễn văn nghệ ngày mai.
Lúc này cô Lý dẫn theo một nhân viên trường học trang trí hội trường. Trên sân khấu đã có mấy học sinh đứng đó khẩn trương học lời thoại.
“Hi.” Dương Dương đeo cặp kính râm lên, sau khi đi vào hội trường như một ngôi sao nhí thì toe toét vẫy chào những bạn nhỏ với người nhà đi cùng, và cả nhân viên trường học trang trí hội trường ở dưới sân khấu.
Ánh mắt của mọi người trong hội trường đều tập trung lên người Dương Dương, Cố Tịch Dao đi sau lưng cậu nhóc cũng hơi ngại ngùng, vỗ lên đầu cậu. Thằng nhóc thối này, có thể đừng đắc ý thế không.
“Dương Dương…” Lúc này giọng nói lanh lảnh của một bé gái vang lên từ sau lưng họ. Cố Tịch Dao nhìn thấy là một cô bé khá xinh xắn, cô bé cười hì hì chạy về phía Dương Dương.
Dương Dương quay đầu lại nhìn cô bé này, lập tức quay đầu lại, bước chân cũng nhanh hơn.
“Dương Dương đợi tớ với.” Cô bé vừa nói vừa chạy tới trước mặt Dương Dương, cười hì hì nhìn cậu nhóc.
Sau đó lại nhìn thấy Cố Tịch Dao đi theo sau Dương Dương, cô bé vẫy tay với Cố Tịch Dao: “Chào dì ạ.”
Cố Tịch Dao cũng đành phải mỉm cười với cô bé: “Chào bạn nhỏ.”
Cô Lý thấy Dương Dương tới, bố trí ổn thỏa cho nhân viên trường học nên trang trí thế nào xong, đi nhanh tới trước mặt Dương Dương thì lại thấy một cô bé bên cạnh cậu: “Bạn học Cố Dương Dương, bạn học Triệu Tịnh Di, hai em chuẩn bị xong chưa?”
Dương Dương ngửa đầu chìa tay với cô Lí, khoa tay múa chân ra hiệu OK.
Triệu Tịnh Di cũng chìa tay ra, khoa tay múa chân làm động tác OK.
“Được rồi, hai em mau lên sân khấu chuẩn bị đi.” Sau đó nhìn Cố Tịch Dao: “Oh, chị là mẹ của Cố Dương Dương đúng không? Chị trước tiên tìm chỗ ngồi đi nhé, buổi diễn tập của bọn em sắp bắt đầu rồi.”
Nhìn bóng lưng hai đứa bé chạy tới sân khấu, cuối cùng Cố Tịch Dao cũng tỉnh ngộ, thì ra cô bé này chính là Triệu Tịnh Di, thật ra cô bé cũng không xấu như Dương Dương nói mà.