Chương 526
Mắt Khởi Hiên có chút áy náy: “Bà nội đang ở nhà Trình Trình… Bà, hình như hiểu lầm hai chúng ta…”
Trong lòng Cố Tịch Dao căng thẳng: “Hiểu lầm cái gì?”
“Lúc chúng ta đi đến Úc… Hình Uy tra được chúng ta ngồi cùng một chuyến bay, chú hai cho rằng… cho rằng hai chúng ta cùng nhau bỏ trốn…”
Đùng, Cố Tịch Dao chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng.
“Bỏ trốn theo trai?!” Lạc Kiều nghe được mấy chữ này, kinh ngạc rống lên: “Bắc Minh Quân đúng là không hổ danh là chú hai mà, tôi khinh cái chú hai nhà anh ta đó! Bây giờ là thời đại nào rồi, ai còn làm mấy chuyện cũ rích như bỏ trốn theo trai chứ hả, sao anh ta không đi khám bác sĩ tâm lý đi?!”
Mặt Cố Tịch Dao tái nhợt, đau khổ cắn môi lắc đầu: “Kiều Kiều, đừng nói nữa…”
Khởi Hiên nhíu mày, trong mắt toàn là nỗi áy náy: “Thật xin lỗi, Tịch Dao. Anh không biết chuyện lúc trước anh trốn không kết hôn sẽ liên lụy đến em… Bây giờ ngay cả bà nội đều cho rằng chúng ta bỏ trốn cùng nhau. Bà nói… bà muốn gặp em…”
“Bà ta cũng biết em ở đây?” Đầu ngón tay Cố Tịch Dao lạnh băng.
Khởi Hiên gật đầu, hoàn toàn không hề ý thức được lý do vì sao Cố Tịch Dao lại hỏi như vậy: “Bà nội hỏi anh có phải anh bỏ trốn cùng em hay không, anh nói không phải. Sau đó bà lại nói bà không tin, nói là gặp em rồi sẽ rõ…”
Cố Tịch Dao căng thẳng, đại khái đoán được nguyên nhân vì sao Giang Tuệ Tâm đến đây rồi.
Vì vậy, cô thở sâu, gật đầu nhìn Khởi Hiên nói: “Được, nếu bà đang ở chỗ Trình Trình, lát nữa em sẽ sang đó chào hỏi…”
Khởi Hiên đồng ý: “Được… vậy anh đi thông báo cho bà nội trước.”
Đợi Khởi Hiên đi rồi, thần kinh luôn căng thẳng của Cố Tịch Dao lập tức suy sụp xuống.
Cô mệt mỏi ngồi xuống ghế, Lạc Kiều đang cẩn thận xử lý miệng vết thương cho cô.
“Tịch Dao, cậu đừng có đau lòng, Khởi Hiên không biết cậu đang mang thai, nhưng mà không lẽ cậu không biết sao? Cậu đau lòng sẽ dễ động thai lắm…”
Đôi mắt Cố Tịch Dao bắt đầu có hơi nước, cười khổ: “Kiều Kiều, tớ tưởng rằng bỏ trốn đến Úc rồi thì mọi chuyện sẽ yên bình, Giang Tuệ Tâm sẽ không truy cứu mọi chuyện nữa… nhưng thì ra không phải vậy…”
“Tịch Dao, đừng khóc…” Lạc Kiều lau nước mắt cho cô.
Cố Tịch Dao mới phát hiện ra, thì ra cô đã khóc ướt cả mặt, cô nắm chặt lấy tay Lạc Kiều, nghẹn ngào nói: “Kiều Kiều, tớ chưa bao giờ nghĩ đến, anh ta sẽ nhìn tớ và Khởi Hiên theo cách như thế… anh ta lại cho rằng tớ và Khởi Hiên bỏ trốn cùng nhau… Ha… Chẳng trách… Lúc trước tớ bí mật rời đi, lấy tính cách mạnh mẽ của anh ta nhất định sẽ đi bắt tớ, nhưng mà anh ta không có. Bây giờ cuối cùng tớ cũng biết được nguyên nhân rồi… Thì ra anh ta cho rằng tớ và Khởi Hiên bỏ trốn cùng nhau… Anh đã sớm biết tớ ở Úc, cho nên anh ấy mới xuất hiện trên báo Úc nhiều như thế, anh ấy dùng cách này để nói cho tớ biết, anh ấy không cần tớ nữa… anh ấy có thói ở sạch, anh ấy chê tớ…”
Nói đến câu cuối cùng, Cố Tịch Dao đau đến không chịu đựng nổi, nhào vào lòng Lạc Kiều khóc nấc lên…
Lạc Kiều nhẹ nhàng vỗ lưng Cố Tịch Dao: “Tịch Dao, vì một người đàn ông như thế mà khóc, không đáng chút nào! Chúng ta không cần anh ta nữa, chúng ta cũng chê anh ta đi!”
Cố Tịch Dao cắn môi, hai mắt chứa đầy nước: “Kiều Kiều, tớ không phải đau lòng những chuyện đó… tớ đau lòng là vì anh ta hoàn toàn không hiểu tớ, anh ta nghĩ tớ thành một con người thật dơ bẩn, anh ta cho rằng tớ là một người phụ nữ dơ bẩn dám chơi cả hai chú cháu… ọe…”
Vừa nhắc đến chữ dơ bẩn, cô theo phản xạ mà bắt đầu nôn khan.
So với năm năm trước, phản ứng nôn nghén lần này còn rõ ràng hơn nhiều.
Lạc Kiều thấy vậy lập tức luống cuống: “Tịch Dao, coi như tớ xin cậu đó, đừng có khóc vì tên đàn ông khốn nạn kia nữa! Biến mẹ nó dơ bẩn gì đi, cả thế giới này chỉ có mình anh ta dơ thôi! Ngoan nha, đừng khóc nữa, vì bé con trong bụng, cậu nhất định phải mạnh mẽ lên…”