Chương 636
Bàn tay đang cầm vô lăng của Cố Tịch Dao khẽ run rẩy.
“Năm ấy Phỉ Nhi là cô gái luôn bầu bạn với Quân ở Tây Ban Nha, trong trận hỏa hoạn mười hai năm trước, gần như tất cả mọi người đều tưởng Phỉ Nhi đã chết cháy, nhưng cô ấy vẫn còn sống! Cố Tịch Dao, tôi và cô đều không thể sánh bằng Phỉ Nhi! Cô biết không, thật ra Quân không phải là người lạnh lùng vô tình, mà là anh ấy đã dùng hết tình yêu của cả đời này để cho một mình Phỉ Nhi mà thôi! Cô ta là ánh trăng sáng trong lòng Quân…”
Sau khi nghe cô ta nhắc đến câu ánh trăng sáng, dường như có thứ gì đã cắm và0 trong tim Cố Tịch Dao.
Cô cảm thấy đau một cách lạ lùng!
Cô đạp xuống chân ga, chiếc xe lướt ngang qua Tô Ánh Uyển rồi lao đi vun vút…
Tô Ánh Uyển khẽ híp mắt lại, nhìn bóng xe dần xa của Cố Tịch Dao, cô ta siết chặt lòng bàn tay, ánh mắt dần trở nên tối tăm.
Sau hai tuần ầm ĩ ồn ào, rốt cuộc căn phòng bên phía đối diện cũng đã sửa chữa xong, trả lại sự yên tĩnh cho Cố Tịch Dao.
Vào đêm đông lạnh giá, căn phòng lại tỏa ra hơi ấm.
Cố Tịch Dao ôm máy tính tập trung sáng tác cuốn sách thứ hai.
Kể từ lúc ‘những năm ba của đứa trẻ sống không ra gì’ liên tục hết hàng mấy lần, các nhà xuất bản đều nhân cơ hội mua bảnn quyền của cô .
Vốn dĩ, cô cứ nghĩ cuộc sống của mình có thể trôi qua trong bình yên như thế.
Nhưng mọi việc lại không giống với ước muốn của con người.
Đêm hôm ấy, tiếng đùng đùng ầm ầm lại vang lên bên ngoài cửa, ồn đến mức cô cảm thấy phiền phức.
Cô mặc chiếc áo bông, bực dọc đi ra mở của, bèn nhìn thấy vài nhân viên vận chuyển, đang chuyển từng món dụng cụ gia đình vào trong căn phòng đối diện.
Cô liếc nhìn thử, tất thảy đều là dụng cụ gia đình đắt tiền, người bình thường không thể nào mua nổi.
“C…chú ơi, xin hỏi chú có thể nhẹ tay một chút không? Làm gì có ai chuyển nhà vào lúc nửa đêm chứ?”
“Ha ha, xin lỗi cô, chúng tôi chỉ làm theo yêu cầu của khách thôi.” Đội vận chuyển nói giọng thành Bắc, vội vàng xin lỗi cô.
“…Thế xin mấy chú nhanh lên một chút!”
Cô đanh mặt lại, nói gì thì nói, mấy món dụng cụ trong nhà đó đã bằng giá với cả căn phòng rồi.
Dân nhà giàu mua dụng cụ trong gia đình mắc chết người, nhưng lại thuê nhà ở đây, cô thật sự không hiểu nổi hàng xóm nhà mình đang nghĩ gì.
Cô đóng cửa lại, dứt khoát ném máy tính sang một bên, dựa vào ghế sô pha xem ti vi.
Nói thật lòng, cô rất nhớ đến những ngày tháng Dương Dương ngồi bên cạnh cô, hai mẹ con cùng xem tivi, còn có bé cưng dựa vào lòng cô phun sữa…
Điều hối tiếc nhất trong đời cô là đã bỏ lỡ mất ngày tháng Trình Trình vẫn còn nhỏ, chỉ có trong mơ Trình Trình mới dựa dẫm vào cô, cảnh tượng ấy sẽ như thế nào đây?
Ba đứa trẻ phiền phức lại khiến cho cô không khỏi nhớ nhung.
Cô nhoẻn miệng cười, bỗng dưng chìm vào giấc ngủ…
Ba giờ sáng.
Lộp cộp!
Tiếng bước chân hối hả vang lên bên ngoài căn phòng, làm căn phòng của cô rung động.