Chương 1658
Người nọ dễ dàng mở cửa, anh ta vì không kinh động người bên trong, còn cố ý vô cùng cẩn thận không ra tiếng.
Hình Uy báo người giả Hoàng Tự bên trong: “Cá lớn đi vào, cậu chuẩn bị bắt đi. Những người khác bắt đầu thu lưới, chặt đứt đường lui của anh ta.”
Lúc này Hình Uy cũng từ bụi cây đi ra, đi về phía căn nhà.
Đối với anh ta chuyện này đã nắm chắc chín phần rồi.
Không ngoài dự đoán, trong phòng vang lên tiếng động nhỏ, sau đó là tiếng náo loạn rất nhỏ.
Người mai phục quanh căn nhà cùng lúc xông vào, sau đó đèn trong phòng sáng lên.
Lúc Hình Uy đi vào phòng, người kia đã bị cấp dưới trói tay sau lưng ngồi trên đất.
“Cậu tới đây làm gì?” Hình Uy cúi đầu nhìn thấy người kia.
Người nọ vừa thấy mình bị bắt, hơn nữa đối phương sớm có chuẩn bị. Anh ta lạnh lùng cười: “Tôi tới đây đương nhiên là muốn giết tên kia. Nhưng đáng tiếc bị mấy người bắt. Tôi chỉ nhận mình xui, các ngươi muốn xử lý tôi như thế nào?”
“Cái này phải xem cậu có hợp tác với chúng tôi không.” Hình Uy nói với nhười phía sau: “Bịt mắt anh ta, đưa về.”
Sau đó anh ta đi tới một phòng nhỏ trong nhà, dẫn Hoàng Tự ra: “Anh thấy rõ chưa, họ muốn giết anh diệt khẩu. Nếu anh không hợp tác với chúng tôi, chúng tôi chỉ bảo vệ anh được một lần, nhưng không bảo vệ anh lần hai.”
Chuyện đêm nay, dọa anh ta rồi, anh ta liên tục gật đầu: “Tôi sẽ làm nhân chứng cho mọi người.”
Hình Uy gật đầu: “Xem như anh thức thời, anh theo chúng tôi đi đi.”
Rất nhanh, Hình Uy mang hai người tới nhà tổ của Bắc Minh gia, sau khi anh ta đưa hai người vào thư phòng Bắc Minh Quân, lệnh hai cấp dưới canh cửa.
Bắc Minh Quân ngồi sau bàn công tác, cúi đầu nhìn hai người bị bịt mắt đen che mắt.
“Tháo bịt mắt cho họ.”
Hình Uy nhanh chóng tháo bịt mắt. Hoàng Tự không bị trói, nhưng người chuẩn bị giết Hoàng Tự thì bị trói bằng dây thừng.
Lúc Hoàng Tự quay đầu nhìn người bên cạnh mình, lập tức liền sợ ngây người.
Người kia cũng thấy Hoàng Tự: “Hừ hừ, không nghĩ tới chúng ta lại gặp nhau.”
Sắc mặt Hoàng Tự u ám, người anh ta run rẩy, anh ta chỉ vào người nọ nói với Bắc Minh Quân: “Ông chủ, chính là anh ta sai tôi làm.”
Khóe miệng Bắc Minh Quân nhếch lên, nhìn về phía người bị trói.
“A, tôi nói rồi, ở thành phố A còn có ai vì muốn kẻ vô danh tiểu tốt như tôi mà làm lớn như vậy, thì ra là tổng giám đốc tập đoàn Bắc Minh thị.” Người nọ thấy Bắc Minh Quân cũng không khúm núm giống Hoàng Tự.
“Tổng giám đốc, tổng giám đốc tập đoàn Bắc Minh thị!” Hoàng Tự vừa nghe miệng lẩm bẩm, người run không ngừng.
Anh ta ngây ngốc nghe lời người kia, gián tiếp gây ra chuyện lớn như vậy ở khách sạn Daredevil, này không phải ở động thủ trên đầu thái tuế sao.
Bắc Minh Quân cười lạnh lùng với người nọ: “Anh đã biết tôi, vậy cũng nên biết tôi muốn hỏi chuyện gì.”