Chương 1297
Cái đầu nhỏ của Dương Dương vào những lúc gặp phải chuyện nghiêm túc đều rất ngớ ngẩn.
Đợi lúc rảnh rỗi lại trở nên rất nhanh nhẹn, điều này cả Trình Trình cũng cảm thấy không bằng…
Chẳng mấy chốc cậu đã nhớ đến lúc chọn đường chạy khi chạy đua trong trường học đều sẽ phải rút thăm, hơn nữa rút được đường chạy nào cũng không thể đổi ý nữa.
Rút thăm! Cách này là tốt nhất, nhưng phải đảm bảo được mình nhất định phải là người rút trúng thăm đến nhà Bắc Minh, còn phải nghĩ một cách hay, không thể để Trình Trình hay mẹ nhìn ra được.
À, có rồi, làm như vậy chắc chắn được.
Nghĩ đến đây, Dương Dương đột nhiên giơ tay nói: “Mẹ, mẹ đừng khó xử nữa, con nghĩ ra một cách hay rồi.”
Cố Tịch Dao nghi ngờ nhìn Dương Dương: “Con có thể có cách hay gì, đừng làm loạn ở đây, đi sang một bên chơi với Trình Trình đi.”
Dương Dương bĩu môi, xem ra chiêu này của mình sắp thất bại rồi.
Trình Trình kéo ống tay áo của Cố Tịch Dao: “Mẹ, cứ nghe thử cách của Dương Dương đi, có lẽ là một ý kiến hay thì sao”.
Nếu Trình Trình đã nói thay Dương Dương, vậy Cố Tịch Dao cũng không nói thêm nữa: “Dương Dương, con nói xem nên làm sao?”.
Dương Dương cười hì hì: “Thật ra cách này rất đơn giản, chính là rút thăm.”
“Rút thăm?” Cố Tịch Dao vừa giận vừa buồn cười, lúc quan trọng như vậy còn làm loạn thế nữa.
Đang lúc Cố Tịch Dao muốn phủ định, Trình Trình lại nói với cô: “Cái Dương Dương nói cũng là một cách, như vậy mẹ cũng không cần muộn phiền việc nên giữ ai lại nữa.”
“Phải đó thưa cô, cậu chủ nhỏ nói đúng, nếu đã không nỡ, vậy có thể rút thăm xem sao.” Hình Uy cũng rất đồng ý với cách của Dương Dương.
Cố Tịch Dao cau mày nói: “Dùng cách rút thăm thì quá không nghiêm túc rồi…”
Vào lúc Cố Tịch Dao do dự không biết nên đưa đứa nhỏ nào về nhà Bắc Minh, Dương Dương lại nghĩ ra một cách hay mà cả Trình Trình và Hình Uy đều tán thành, đó chính là… rút thăm.
Cố Tịch Dao lại cảm thấy cách này quá không nghiêm túc.
Trình Trình cứng rắn nói: “Mẹ, con đồng ý, nếu rút trúng phiếu là con trở về bên ông bà nội, con cũng sẽ không hối hận, đến lúc đó còn sẽ thường đến thăm mẹ.”
Dương Dương cũng nói theo: “Nếu để con đi theo ba xấu xa, con cũng chịu.”
Cố Tịch Dao thấy hai đứa con trai đều quyết tâm như vậy cũng chỉ đành gật đầu đồng ý.
Dương Dương thấy mẹ gật đầu thì cực kỳ vui vẻ.
“Mẹ, mẹ đồng ý rồi, vậy cứ để còn viết thăm cho, vì cách này là con nghĩ ra mà.” Dương Dương vội nói.
Cố Tịch Dao nghe thế cũng chiều ý cậu.
Xem ra sắp thành công rồi.
Cậu xin Hình Uy hai tờ giấy trắng và một cây bút, sau đó đứng cách xa bọn họ, lấy cớ là vì đề phòng có người nhìn lén.
Cậu nhanh chóng viết xong hai tờ giấy đi và không đi, vò thành hai cục giấy bằng nhau.
Cậu cầm cục giấy đi về, ra vẻ rất nghiêm túc nói: “Con đã viết đi và ở lên hai cục giấy này rồi. Nếu rút trúng đi thì sẽ đi theo chú đầu bếp trở về chỗ ông bà nội, nếu rút trúng ở thì có thể ở bên cạnh mẹ làm cục cưng.”