Chương 945
Mấy ngày nay, trong đầu cô luôn nhớ đến dịu dàng của anh ở Sabah, thật sự có loại cảm giác bừng tỉnh khỏi giấc chiêm bao.
Khoảnh khắc mở cửa ra, cô giật mình…
“Chi Lâm?”
“Hey! Tịch Dao, chúc mừng năm mới!”
Vân Chi Lâm vừa mới nói xong, lập tức giơ tay ôm Cố Tịch Dao vào trong ngực.
“…” Cố Tịch Dao xấu hổ nở nụ cười: “Chúc mừng năm mới…”
Hỏng bét rồi, cô suýt nữa quên năm trước khi đi Sabah, Vân Chi Lâm muốn cô cân nhắc vấn đề…
“Oa, ba Chi Lâm…” Dương Dương cười hì hì nhảy đến, bàn tay từng cầm bánh quẩy cọ vào ống quầy Vân Chi Lâm: “Quà năm mới của con đâu?”
Lúc này Vân Chi Lâm mới phát hiện, thì ra hai đứa bé đều đang ở đây.
Anh ta mỉm cười buông Cố Tịch Dao ra, xoay người ôm lấy Dương Dương, đi thẳng vào trong nhà: “Yên tâm đi, bé tham ăn, sẽ không thiếu quà của con đâu.”
“Chú Chi Lâm.” Trình Trình lễ phép gọi.
Vân Chi Lâm gật đầu: “Chúc mừng năm mới, Trình Trình.”
Vân Chi Lâm ở cùng với hai đứa bé còn hòa thuận hơn Bắc Minh Quân.
Trong tâm hồn nhỏ bé của Dương Dương, hoàn toàn coi Vân Chi Lâm là một nửa người ba.
Mà Trình Trình, mặc dù địa vị của ba không thể lay chuyển, nhưng cũng đã coi Vân Chi Lâm là người thứ hai có thể mang lại hạnh phúc cho mẹ.
Cố Tịch Dao hơi thấp thỏm không yên, xoắn ngón tay ngồi xuống.
“Chi Lâm, sớm như vậy, anh vẫn chưa ăn sáng đâu nhỉ? Em đi lấy bát đũa cho anh.” Nói xong, cô định chạy vào phòng bếp.
“Anh ăn xong rồi, Tịch Dao.” Vân Chi Lâm mỉm cười.
“Ừm…” Cô gật đầu: “Vậy hay là em rót nước cho anh…”
“Không cần, anh không khát.” Vân Chi Lâm vẫn mỉm cười.
“…” Nhất thời cô không biết nên nói gì.”
“Gặp mặt con gái em ở Sabah rồi chứ?” Vân Chi Lâm cười hỏi.
“Đó là đương nhiên rồi! Mẹ không chỉ gặp em gái, còn cùng đón giao thừa với ba chết tiệt nữa!” Dương Dương vừa tiếp tục ăn bánh quẩy vừa trả lời giúp mẹ.
Vẻ mặt tươi của của Vân Chi Lâm bỗng nhiên cứng lại.
Hai mắt nhìn thẳng vào Cố Tịch Dao: “Anh ta cũng đến?”
“Không phải…” Cô khẽ nhíu mày: “Bất ngờ gặp phải. Anh đừng nghĩ nhiều…”
Cô vặn vặn ngón tay, dường như là cố ý che đi nhẫn kim cương trên ngón áp út…
“…” Vân Chi Lâm im lặng một lát.
Trình Trình ngoan ngoãn uống sữa đậu nành: “Chú Chi Lâm, ba tặng nhẫn cho mẹ nữa nha.” Lời không làm cho người ta kinh ngạc thì chết cũng không dừng.
Sắc mặt Cố Tịch Dao tái nhợt.
Ánh mắt của Vân Chi Lâm lập tức nhìn chằm chằm vào tay Cố Tịch Dao, không nói hai lời vội vàng kéo ngón tay cô ra…