Chương 339
Sau đó, anh vội vàng rời Dạ Ánh Nhất Phẩm cùng với Hình Uy và Trình Trình.
Căn phòng yên tĩnh trở lại.
Cố Tịch Dao thở phào nhẹ nhõm. Cô vội vàng lên phòng con trai, lôi đứa trẻ Dương Dương nghiện game ra.
“Yah yah yah, mẹ nhẹ nhàng xíu với~.” Dương Dương bĩu môi xoa xoa vành tai nhỏ bé của mình, không cam lòng bị Cố Tịch Dao kéo đến trước bàn.
“Anh trai con và cha con đã về nhà Bắc Minh ăn uống rồi. Mẹ không có lựa chọn nào khác ngoài việc đưa con đi ăn rau dưa.”
Trên bàn, cô đặt một vài món ăn đơn giản tự nấu.
Kết quả là hai mẹ con như trở về năm năm xưa, tuy nghèo nhưng rất hạnh phúc.
Dương Dương ăn rất ngon: “Được ăn với mẹ thì cơm rau tính là gì chứ? Cá muối với dưa cải cũng là món ngon mà!”
“Ăn chậm thôi, kẻo bị nghẹn.” Cả hai đứa con đều rất quan tâm đến cô, đây là cách giải tỏa duy nhất của cô. Vì vậy, cho dù trước mặt Bắc Minh Quân cô có ẩn nhẫn đến đâu, cô cũng có thể chịu đựng được.
“Vâng, mà mẹ, khi nào chúng ta có thể rời khỏi đây?” Dương Dương nuốt một miếng cơm.
Đôi đũa của Cố Tịch Dao dừng lại một lúc: “…Mẹ không biết nữa…”
Thành thật mà nói, sao cô không muốn mang đứa trẻ này cao chạy xa bay được chứ? Sống cái kiểu lo sợ này mỗi ngày, sợ một ngày Bắc Minh Quân sẽ phá vỡ bí mật của hai đứa trẻ.
Sau đó, cô nên đối mặt với như thế nào?
Do dự một lúc, điện thoại di động của cô đổ chuông——
Đặt đũa xuống, cô nhấc điện thoại, cái tên hiện lên trên màn hình khiến lòng cô “sởn gai ốc”.
Vuốt màn hình——
“Alo…”
“Dao, xin lỗi vì đã gọi cho em. Anh muốn hỏi tối nay em có rảnh không?”
“Sao vậy Khởi Hiên?” Cô vô thức nhíu mày.
“À, chúng ta có thể gặp lại nhau nói chuyện không?” Giọng của Khởi Hiên vẫn nhẹ nhàng và ấm áp như vậy.
“Bây giờ luôn?” Cô liếc nhìn đồng hồ, rồi nhìn Dương Dương.
“Ừm.” Khởi Hiên mỉm cười, giọng nói có chút thê lương: “Dao à, dù em có từ chối anh thì chúng ta vẫn là bạn đúng không? Vậy thì, em có thể làm ơn giúp anh một việc được không?”
Nghe thấy những lời của Khởi Hiên, cô chợt có chút chua xót: “Tất nhiên có thể!”
“Được! Vậy giờ em đang ở đâu, tôi đến đón em, sau khi gặp nhau chúng ta sẽ nói chuyện!”
“…Chà, đợi em ở lối vào của quán cà phê trên đường Đông Hiếu nhé, lát nữa em sẽ đến.” Cô không nói với anh rằng cô đang ở Dạ Ánh Nhất Phẩm, cô chỉ nói cho anh biết một địa điểm gần đó.
“Ok, tôi sẽ đợi em.”
Hai mươi phút sau.
Xe của Khởi Hiên dừng trước quán cà phê.
Cố Tịch Dao vội vàng chạy tới.