Chương 1087
“Đúng đấy. Con yêu hãy tha thứ cho mẹ …” Cô cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc.
Cô thừa nhận bản thân đã không làm gương cho con trai mình: “Cô giáo của Trình Trình nói đúng lắm, ừm, mẹ không khóc, mẹ phải mạnh mẽ lên…”
Nhưng cô lại không ngờ con trai mình lại nói tiếp.
“Nhưng chú ba nói…sở dĩ người ta khóc, là vì người ta có tình cảm, có tình cảm mới sẽ rơi nước mắt. Cho nên, không phải là mẹ không đủ mạnh mẽ là vì tình cảm của mẹ quá sâu nặng.”
Câu nói “có tình cảm mới rơi nước mắt” này nói trúng tâm sự trong lòng Cố Tịch Dao.
Cô mở to mắt nhìn con trai còn nhỏ nhưng lại hiểu chuyện trước mặt này.
Thoáng chốc nước mắt rơi như mưa…
Cô xấu hổ né tránh ánh mắt trong veo của con tra. Cô làm sao dám thừa nhận mình có tình cảm với Bắc Minh Quân, cho nên mới rơi nước mắt…
Yêu một người quá mức sâu sắc nên mới sẽ cho người ta cơ hội làm tổn thương mình.
Từ xưa đến nay yếu đuối và mạnh mẽ luôn đi đôi với nhau như hình với bóng.
Nó chỉ phụ thuộc vào việc bạn chọn cái nào làm bóng và cái nào làm thực thể mà thôi.
Đôi tay nhỏ bé của Trình Trình khẽ lau nước mắt cho Cố Tịch Dao, sau khi im lặng một hồi, cậu mới dè dặt hỏi: “Mẹ, con cũng muốn khóc nữa, có được không?”
Cố Tịch Dao sững sờ.
Hơi nước tràn ngập hốc mắt, cô khó tin nhìn Trình Trình.
Cổ họng chợt nghẹn lại.
Trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu không giải thích được.
“Trình Trình…” Giọng nói khàn đặc, suýt chút nữa cô đã không thể đối mặt với đứa con trai khôn ngoan nhưng lại hiền lành này.
Cậu có một trái tim tinh tế, trong sáng và nhạy cảm hơn Dương Dương. Cậu là một người tỉ mỉ, ân cần và dịu dàng.
Nhưng cũng phải chịu quá nhiều phiền muộn và đau thương…
Trong tích tắc, cô đã hiểu con trai mình, hiểu được cậu bé sợ cái gì, hiểu được cậu muốn khóc vì chuyện gì…
Cô kích động ôm Trình Trình vào lòng.
Rất chặt.
Cô dùng sức, mạnh mẽ ngửi mùi thơm toát ra từ trên người cậu ta, mùi sữa thơm nhàn nhạt.
Nước mắt rơi vào cổ áo đứa trẻ, cô ôm đứa bé, khóc không thành tiếng.
“Khóc đi! Cục cưng… Ở trong lòng mẹ tha hồ khóc…”
Cô nói giọng khàn khàn, xấu hổ không ngừng: “Mẹ xin lỗi con, bao năm qua mẹ đã bỏ qua tình cảm của con, mẹ đã không chăm sóc tốt cho con …”
Cô cảm thấy cơ thể nhỏ bé đang được ôm vào lòng kia hơi run lên.
Cô biết đó là do con trai cô đang âm thầm rơi nước mắt.
Ngay cả lúc khóc cậu bé cũng lặng lẽ kìm chế như vậy.
Trình Trình và Dương Dương hoàn toàn khác nhau.