Chương 1147
“Cô chủ, tôi sợ là cô Phỉ Nhi lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chủ tử cố ý để cho tôi ở đây trông chừng cô ấy.”
“À… Bắc Minh Quân đâu rồi?”
“Chủ tử, anh ấy…” Hình Uy muốn nói rồi lại thôi, chỉ là quay đầu lại nhìn phía bậc thang một chút.
Lúc này ở dưới đầu truyền đến âm thanh bén nhọn của thủy tinh va chạm vào nhau.
Lông mày của Cố Tịch Dao hơi nhíu lại, thuận theo bậc thang mà đi xuống dưới.
Tìm theo âm thanh phát ra, bước vào trong phòng khách, dưới ánh đèn mông lung chỉ nhìn thấy một mình Bắc Minh Quân đang ở trên ghế sofa đơn.
Trên cái bàn ở trước mặt của anh có mấy bình rượu vang đã được mở ra, những bình rượu trống rỗng ngổn ngang ở dưới mặt đất.
Ngước mắt lên nhìn Bắc Minh Quân, mặt của anh đỏ như lửa.
Đôi mắt đã từng lạnh lùng trong suốt của anh, giờ phút này lại trở nên có chút tan rã.
Bộ đồ vest lịch lãm bị anh kéo giống như là một bộ vải rách.
Thân thể đã từng được hơi thở lạnh lẽo bao quanh, bây giờ đang tràn ngập mùi rượu.
Lúc này, trong tay của anh đang bưng một cái ly cao vừa mới được rót đầy rượu vang.
Hơi ngửa đầu, chất lỏng màu đỏ chảy cạn chỉ trong nháy mắt.
“Cạch…” Ly rượu được đặt lên trên bàn trà, phát ra âm thanh chói tai.
Anh không nhìn thấy Cố Tịch Dao đang đứng ở bên cạnh.
Lúc này anh đã chìm đắm vào trong thế giới của mình.
Trong thế giới của anh, đã từng có ba mẹ, cô…
Nhưng mà ngày hôm nay, tất cả bọn họ đều biến mất hết…
Để lại đây chỉ có một mình anh…
Anh chỉ có thể dựa vào chất cồn để gây tê, làm dịu đi trái tim đang cô đơn của mình.
Bàn tay đang duỗi ra đã bắt đầu run rẩy, nắm lấy một bình rượu ở gần với anh nhất.
“Ừng ực ừng ực…” Chất lỏng màu đỏ sẫm giống như là dòng máu đang tràn ra khỏi ly rượu.
Trong mắt của Cố Tịch Dao tràn ngập nước mắt, trong lòng của cô cũng bị nhéo mạnh một cái.
Cô biết cô Phương chính là người thân nhất của anh, sự ra đi của bà ấy, không thể nghi ngờ gì đó chính là một đả kích vô cùng nặng nề.
Đắng cay ở trong lòng của anh, cô biết chứ, cho dù anh có thể kêu mưa gọi gió, nhưng mà anh lại bất lực đối với sự ra đi bất ngờ của người thân.
Vào lúc Bắc Minh Quân đang chuẩn bị uống một hơi cạn sạch lần nữa, một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại bắt lấy cổ tay của anh lại.
Mặc dù là không có sức được gì, nhưng mà vẫn có thể để cho anh dừng lại động tác như cũ.
Quay đầu lại nhìn qua, ánh mắt tràn ngập tơ máu của anh đang nhìn về phía người phụ nữ đang đứng ở bên cạnh của mình, dung mạo đã mông lung tới nổi khiến cho anh không có cách nào phân biệt được.
“Buông, buông bàn tay của cô ra…” Anh hất cánh tay, dùng sức tránh thoát.
Nhưng mà anh đã uống nhiều lắm rồi, đã không còn chút sức lực nào.
Bắc Minh Quân đã từng không ai sánh nổi, cao ngạo lạnh lùng, giờ phút này đã biến mất hầu như không còn gì nữa…