Mục lục
Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai (Cố Tịch Dao) - FULL
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1960

Mà lại còn là trực tiếp đạp vào mặt.

Được rồi, cô thừa nhận, tên đàn ông này chính là một lão hồ ly, còn nham hiểm, ác độc hơn Nguyễn Hạo Thần.

“Có phải là mệt quá không, tôi thấy tay cô không có sức, đến chân cũng không còn sức.” Người đàn ông đó vẫn ngồi im, đôi mắt hoa anh đào xinh đẹp nhìn Bùi Vũ Ninh đang ngồi ở trên đất, khuôn mặt vô tội, cả mặt chân thành.

Nếu như không phải Tô Khiết sớm đã nhìn thấu tâm tư của người đàn ông này, chỉ sợ có lẽ cũng sẽ bị lừa bởi sự vô tội và chân thành này.

Chỉ là, nghe xong lời nói đó, khóe môi của Tô Khiết vô thức co giật, tay không có sức? Chân cũng không còn sức?

Trình độ nói chuyện của người này không phải tầm thường!!

Mặt của Bùi Vũ Ninh nhất thời đỏ ửng lên, không biết là vì xấu hổ, hay là cảm thấy bối rối: “Tôi không mệt.”

Bùi Vũ Ninh vô thức phản bác lại lời của anh ta, chỉ là giọng nói vẫn rất nhỏ, nghe không rõ.

Bùi Vũ Ninh lúc này đã hoàn toàn mất đi dáng vẻ ăn nói lớn tiếng, ồn ào thường ngày rồi.

“Haiz.” Lần này anh ta không nói gì cả, chỉ là thở dài một hơi, cái thở dài này ẩn chứa nhiều thứ, tình cảm phong phú.

Tô Khiết chớp mắt, cô đã gặp qua tên đàn ông biết trêu ghẹo, nhưng lại lần đầu tiên gặp một người đàn ông biết ghẹo tới vậy, chỉ là một cái thở dài có cần phải làm màu như vậy không?

Một tiếng thở dài như vậy, sợ là bất kỳ người phụ nữ nào nghe thấy trong lòng cũng cảm thấy áy náy.

Tô Khiết theo bản năng hướng ánh mắt nhìn về phía Bùi Vũ Ninh, sau đó liền nhìn thấy Bùi Vũ Ninh đang ngây ngốc ngồi dưới đất, ngơ ngác nhìn người đàn ông kia, vẻ mặt kia cực kỳ phức tạp, vô cùng rối rắm, hoàn toàn là dáng vẻ không biết làm sao.

Tô Khiết cảm thấy thực sự không thể nhìn nổi! ! !

Cũng may bình thường Nguyễn Hạo Thần sẽ không trêu chọc cô như thế, nếu không…

Bùi Vũ Ninh ở trước mặt người đàn ông kia chính là một con thỏ trắng nhỏ, thuần khiết như tờ giấy trắng, nếu như cuối cùng con thỏ trắng này không bị lão sói xám kéo vào trong hang ăn sạch thì đúng là đạo trời không tha.

“Anh Phó…” Tô Khiết cảm thấy cô nên làm cái gì đó, dù sao Bùi Vũ Ninh cũng là do cô mời tới nên cô không thể trơ mắt nhìn Bùi Vũ Ninh bị kéo vào trong hang sói như vậy được.

Mặc dù nhìn tình thế này thì Bùi Vũ Ninh bị kéo vào hang sói chỉ là chuyện sớm hay muộn, nhưng ít nhất cũng không phải là ngay lúc này.

“Cô Đường, cậu Thần mời tôi tới đây là vì mục đích đặc biệt, trong những tình huống bình thường thì tôi sẽ không nhúng tay vào bất kỳ chuyện gì khác…” Tô Khiết chỉ mới gọi tên anh ta một tiếng nhưng người đàn ông kia liền cắt ngang lời cô.

Lời nói của người đàn ông kia hơi không đầu không đuôi nhưng Tô Khiết vẫn có thể miễn cưỡng nghe ra được ý vị đe dọa ở trong đó.

Đúng, đe dọa một cách rất rõ ràng.

Cô đang bị đe dọa?

Chỉ có điều cô có chuyện gì để anh ta đe dọa chứ?

Tô Khiết cảm thấy hình như không có, chuyện của cô Nguyễn Hạo Thần có thể biết dường như đều đã biết hết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK