Chương 936
Cho nên Quân gia nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn cô gái này rất lâu sau đó vẫn khó có thể ngủ được…
Đây xem như là chuyến đi tuần trăng mật ngọt ngào nhất nhưng cũng tra tấn nhất trong cuộc đời anh.
Quân gia căm giận nằm xuống.
Trong bóng đêm, đột nhiên có tiếng cười mớ êm ái vọng qua tai anh.
Anh chợt mở mắt ra, mới phát hiện ra cô gái này không biết đang có giấc mộng gì đẹp mà nhe răng cười đến là vui vẻ…
Anh lại trừng mắt nhìn cô: “Xem như em lợi hại!”
Cuối cùng anh cũng hiểu được khoảng cách xa nhất trên thế giới không phải là kẻ còn người mất mà là người mình yêu nhất nằm ở bên cạnh mình lại không thể chiếm được!
Buổi sáng, một mặt trời mới vừa nhô lên, mọi vật bừng tỉnh lại.
Những tiếng chuông điện thoại gấp gáp làm Bắc Minh Quân đang ngủ không sâu phải giật mình tỉnh giấc.
Anh đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh đi ra ban công nghe điện thoại…
Chờ tới lúc anh về phòng thì Cố Tịch Dao đã dậy rửa mặt.
“Hôm nay phải về rồi.”
“Hả?” Cô vẫn còn nhét bàn chải đánh răng trong miệng.
“Ba anh… bị đột quỵ.” Anh khó khăn nói ra mấy chữ này.
Cô sững sờ, đang êm đẹp sao ông cụ Bắc Minh lại bị đột quỵ rồi? Ngay sau đó, cô uống một ngụm nước rồi nhổ bọt trong miệng ra: “Đi!”
“…” Anh cảm thấy hơi bất ngờ: “Đi đâu?”
Cô nắm tay anh đi vào trong phòng: “Thu dọn hành lý về thành phố A!”
Anh nhìn dáng vẻ vội vàng của cô, hơi ấm từ lòng bàn tay cô truyền đến, vô tình sưởi ấm trái tim anh…
Thành phố A.
Vừa xuống máy bay.
Lập tức cảm nhận được lạnh buốt giá rét ngày đông của thành phố A.
Đây là khí hậu hoàn toàn tương phản với Sabah.
Lại cũng trong chớp mắt, đóng băng tất cả nhiệt tình của cô ở Sabah.
Nhất thời Cố Tịch Dao chưa thể quen được, ôm lấy cánh tay co rúm lại.
Bắc Minh Quân cởi áo khoác của mình ra khoác lên vai cô: “Mặc vào, đừng để bị lạnh.”
Ngay sau đó, cầm tay cô đi về phía cửa chính của sân bay…
“Đợi đã.” Cô dừng bước.
“Sao vậy?” Anh nhíu mày hỏi.
“Chúng ta… vẫn nên đi riêng ra…” Cô vô ý thức rút tay ra khỏi bàn tay to lớn của anh. Lướt qua, nhẫn kim cương trên ngón áp út cứa đau lòng bàn tay anh.
“Em đang sợ cái gì?” Ánh mắt anh lộ rõ vẻ không vui, bệnh tình của ba đã đủ khiến anh lo lắng lắm rồi, cô còn cự nự cái gì chứ?
“Em…” Cô do dự lắc đầu: “Anh đã đồng ý với em, không công khai quan hệ hiện giờ của chúng ta.”