Chương 188
Bắc Minh Quân liếc nhìn gương mặt đỏ bừng vì giận dữ của cô, hai mà phồng lên cực kỳ đáng yêu, ánh mắt anh bất chợt hơi say mê.
Qua hồi lâu anh mới cong môi lên mỉm cười nói: “Vật an ủi?” Vậy mà cô cũng nghĩ ra được đấy, anh cười: ” Em đánh giá bản thân thấp vậy sao?”
Mắt cô như tóe lửa: “Lẽ nào không phải sao?”
Cố Tịch Dao càng nhìn nụ cười không tim không phổi của anh, như có như không, u ám nặng nề kia của anh thì da đầu của cô càng run lên.
Sao gã này lại có được nụ cười mê người, khiến người và thần đều giận sôi thế nhỉ?
Tại sao sau khi anh từ bỏ tình cảm mười năm với Sunny lại còn có thể nhẹ nhàng như không có chuyện gì xảy ra như vậy chứ?
Thậm chí anh còn chẳng biết xấu hổ mà ôm người phụ nữ khác trò chuyện vui vẻ như vậy?
Rốt cuộc gã này được làm bằng gì thế?
Phảng phất như cô càng tức giận thì anh càng vui lòng, cuối cùng anh còn nhịn không nổi cúi đầu cười khẽ.
Chợt đốt ngón tay thon dài của anh nâng cằm cô lên.
Ánh mắt sâu như hồ đàm của anh khóa chặt lên người cô, môi mỏng khẽ nhếch lên.
“Cố Tịch Dao, anh chỉ nói một lần. Sunny không phải là ánh trăng sáng của anh.”
Cô trợn trừng mắt.
Sau đó không đợi cô kịp phản ứng, anh đã phủ môi xuống, ngậm lấy hết đôi môi anh đào của cô vào trong…
Tô Ánh Uyển đứng sững sờ trên boog thuyền sắc mặt tái nhợt.
Nếu như không phải là Bạch Điệp Quý đỡ cô, sợ rằng cơ thể gầy gò của cô đã ngã xuống.
“Lão Bạch… Anh ấy đang hôn người phụ nữ kia sao?” Tô Ánh Uyển run rẩy nói: “Anh nhìn thấy không, anh ấy mỉm cười, anh ấy vừa mỉm cười với người phụ nữ kia…”
Trên gương mặt nghiêm túc của Bạch Điệp Quý lộ ra vẻ nín giận: “Sunny, anh nghĩ Cậu hai Bắc Minh cũng chỉ là nhất thời bị quỷ ám…”
“Không…” Tô Ánh Uyển thê thảm lắc đầu nước mắt lã chã rớt xuống: “Chắc chắn không phải bị quỷ ám đơn giản như vậy…”
Nếu không người từ xưa đến nay luôn bình tĩnh, tự tin lúc nào cũng là bộ mặt lạnh như băng ngàn năm không đổi như Bắc Minh Quân sao lại dễ dàng mỉm cười với phụ nữ như thế chứ?
Mỉm cười đấy.
Tô Ánh Uyển xác định bản thân cô ta không nhìn lầm.
Chính là bởi vì Tô Ánh Uyển thấy được nụ cười mà từ trước tới giờ Bắc Minh Quân chưa từng để lộ ra trước mặt cô ta cho nên cô ta mới điên rồi.
Thì ra…
Bắc Minh Quân cũng biết cười!
Sau mười năm, trong buổi tối ngày hôm nay Tô Ánh Uyển mới thật sự mở rông tầm mắt.
“Em chớ suy nghĩ lung tung, dù sao em theo cậu ta cũng mười năm rồi, không ai có thể dễ dàng thay thế em được.” Bạch Điệp Quý vẫn luôn tin tưởng sở dĩ Bắc Minh Quân thay lòng hết thảy đều là bởi vì sự xuất hiện của Cố Tịch Dao!
“Mười năm? Lão Bạch anh cũng cảm thấy mười năm không dễ phải không?” Tô Ánh Uyển cười ảm đạm.