Chương 1237
Cái tên thuộc hạ Hình Uy này làm gì cũng được, chỉ có điều khi đối mặt với phụ nữ thì biến thành một quả hồng mềm.
Anh đưa tay đẩy Phỉ Nhi rời khỏi thân thể của mình, cúi đầu nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của cô ta: “Tôi không phải đã về rồi sao bây giờ cô trở về nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi hơi mệt, có gì ngày mai lại nói sau.”
“Đúng vậy cô Phỉ Nhi, đã trễ thế này rồi cũng không nên quấy rầy cậu chủ Bắc Minh nghỉ ngơi.” Một người giúp việc nữ đi nhanh lên phía trước cẩn thận đỡ Phỉ Nhi, vừa nói vừa chậm rãi đưa cô ta về phòng ngủ.
Phỉ Nhi vừa đi vừa quay đầu lại, lưu luyến không rời nhìn Bắc Minh Quân.
Nhưng Bắc Minh Quân lại không buồn nhìn cô ta một cái nào mà chỉ nhíu mày lại, đi về phía phòng làm việc của mình.
Hình Uy cũng đi theo Bắc Minh Quân trong phòng.
Cố Tịch Dao cùng bọn nhỏ đi xe của Noton về tới thành phố, cô cũng không để Noton đưa mình về nhà mà dừng lại ở cổng một nhà hàng.
Cố Tịch Dao nói với Noton: “Noton, lần trước còn chưa kịp cảm ơn anh mà lần này lại làm phiền anh đưa bọn tôi về. Như vậy đi, tôi mời anh vào nhà hàng này anh cơm, xem như là lời cảm ơn của tôi với anh.”
Khóe miệng Noton nhếch lên, lộ ra một nụ cười mỉm mê người: “Được, nếu cô đã muốn mời khách vậy thì tôi cũng không từ chối nữa.”
Mặc dù đây là một nhà hàng không lớn lắm nhưng cũng hai tầng, trang trí khá đặc biệt, giống như là quay về thời hồng kỳ và kỷ nguyên bốn cuộc hiện đại hóa của nhân dân.
Bốn người chọn một bàn ở gần cửa sổ ngồi xuống, một nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu xanh lục đi tới, trong tay còn cầm một cuốn thực đơn và bút sổ để ghi chép.
Cô ta liếc nhìn Noton một cái lập tức ngẩn người, có lẽ là từ trước tới nay cô ta chưa từng gặp qua người đàn ông nào đẹp trai như thế.
Noton hướng về phía cô ta khẽ cười một tiếng khiến cơ thể nhân viên phục vụ nữ kia không khỏi rung động.
“Chào cô, xin hỏi tôi có thể gọi món ăn được chưa?” Giọng nói của anh ta giống như một cơn gió mát thổi qua, lại như mang theo một tia nắng ấm.
Nhân viên phục vụ nữ kia cũng biết mình thất thố, xấu hổ đỏ mặt đưa thực đơn cho Noton: “Mời, mời anh gọi món ăn.”
Noton mỉm cười khẽ gật đầu với cô ta, ưu nhã nhận lấy thực đơn sau đó lại lịch sự đưa sang cho Cố Tịch Dao đang ngồi ở đối diện: “Trong trường hợp này có lẽ là phụ nữ gọi món ăn sẽ hợp lý hơn.”
Cố Tịch Dao mỉm cười nhận lấy thực đơn: “Noton, anh có muốn ăn gì không, tôi nghĩ anh thường xuyên đi du lịch các nơi nên chắc đã nếm thử hết đồ ăn của các nước rồi nhỉ.”
Noton chống hai cánh tay lên trên bàn, ngón tay thon dài trắng nõn đan vào nhau đặt ở dưới cằm của anh ta.
Lông mày hơi nhíu lại: “Thật ra tôi thích đi du lịch kiểu hưởng thụ hơn, đối với phương diện ẩm thực thật sự yêu cầu của tôi rất thấp.”
Nghe anh ta nói như vậy, Cố Tịch Dao dứt khoát chọn mấy món mặn phổ biến và cả một tô canh nữa, sau đó trả lại thực đơn cho nhân viên phục vụ.
Sau khi nhân viên phục vụ đi rồi, Cố Tịch Dao lại nhìn sang Noton: “Còn dám nói anh có yêu cầu thấp với đồ ăn, đồ ăn vặt trong xe của anh mà hai lần vừa rồi tôi ăn cũng không kém đâu.”
Noton cười cười nói: “Ha ha, cô Cố quá khen rồi, những thứ đó chỉ là tôi tiện tay làm một chút thôi, không đáng để nhắc tới.”
Dương Dương đang ngồi ở trên ghế, nhìn Noton nói: “Chú đẹp trai, lúc nào chú dạy cháu làm cánh gà nướng nhé?”