Chương 428
Ánh mắt âm u của Bắc Minh Quân cuối cùng vẫn phải dịu xuống.
Động tác của anh hơi vụng về nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô, giọng điệu vẫn hơi cứng nhắc nhưng cũng rất dịu dàng…
“Được rồi đừng khóc nữa, nếu cô vẫn cứ khóc tiếp thì toàn thế giới sẽ bị lũ lụt đấy.”
Bắc Minh Quân không muốn thừa nhận nhưng anh lại bỗng nhiên để ý đến những tổn thương mà cô đang phải gánh chịu!
Trong đầu hiện lên cái tên mà lúc nãy Hình Uy đã nói trong điện thoại, con trai độc nhất của đệ nhất Thẩm phán Vân Thân Nghiêu, Vân Chi Lâm?
Mẹ nó, làm sao cái tên họ Vân kia lại biết cô mất tích?
Nhưng cô lại xuất hiện ở gần nhà họ Cố nên rõ ràng sẽ có liên quan đến người của nhà họ Cố!
Chỉ là tình cảnh này làm sao Bắc Minh Quân còn có tâm tình để quan tâm tới những chuyện kia nữa.
Anh bực bội thở dài nhưng bàn tay vỗ về sau lưng cô lại vô cùng ôn nhu, anh khẽ cắn môi nhìn dáng vẻ điềm đạm đáng yêu giống như con chó nhỏ của cô lúc này nên tạm thời không so đo cùng với cô nữa!
Nhưng mà…
Mẹ nó làm sao lại không thấy người phụ nữ này rơi giọt nước mắt nào vì anh vậy? ?
*
Cố Tịch Dao rúc ở trong ngực anh khóc rất lâu.
Cho đến khi tiếng nức nở của cô càng ngày càng nhỏ lại lúc này Bắc Minh Quân mới khởi động xe một lần nữa: “Tôi lái xe nên cô ngồi im ở đấy cho tôi, lát nữa cô muốn đi đâu thì nói với tôi một tiếng!”
Lần này, Cố Tịch Dao mới thuận theo trong ngực anh nhẹ gật đầu.
Bắc Minh Quân trừng mắt nhìn người phụ nữ gần như là lõa thể trong ngực anh, cũng may là cửa kính xe của anh dùng vật liệu đặc thù tạo nên không chỉ chống đạn được mà còn phòng người khác nhìn trộm!
Nhưng hơn nửa đêm rồi tuyệt đối đừng không có mắt đụng tới cảnh sát giao thông, nếu không…
Bị người ta nhìn thấy Bắc Minh Quân anh lúc lái xe còn ôm một người phụ nữ lõa thể vậy thì mặt mũi của anh biết giấu đi đâu cho được!
Cuối cùng hai người với một tư thế cực kì kỳ quái nhưng cũng rất hài hòa từ đêm hạ Amagiri phi nhanh ra ngoài…
*
Tối nay thành phố A thật sự là dông tố đan xen.
Cố Tịch Dao tựa ở trong vòm ngực rộng lớn của Bắc Minh Quân nghe tiếng tim đập bình tĩnh có lực theo tiết tấu của anh mà cảm thấy cực kỳ an tâm.
Trên đời này còn có chuyện gì đau khổ hơn là bị người mình tin tưởng nhất phản bội?
Trải qua một đêm đáng sợ như vậy khiến cô sớm đã lao tâm lao lực quá độ, đầu óc cô giống như những mảnh vụn quên mất những lời cảnh cáo của Giang Tuệ Tâm, quên đi ánh mắt thế tục thậm chí quên hết toàn thế giới chỉ nhớ rõ người đàn ông mới nhìn vào đã thấy lạnh thấu xương này, ở trong lồng ngực của anh cũng rất ấm áp.
Cô theo bản năng xích người lại gần hơn muốn hấp thu thêm càng nhiều ấm áp trong ngực anh…
“Ừm…” Ai ngờ lại nghe được tiếng gầm nhẹ thâm trầm của anh: “Đã bảo cô đừng lộn xộn rồi! Hay là cô muốn ông đây lập tức ăn cô đúng không?”
Gò má cô đột nhiên nóng lên.