Chương 1814
Lúc này cô mới nhớ, mình vội vàng đi như vậy, bỏ cha nuôi lại, hơn nữa Bắc Minh Quân cũng đi ra ngoài theo.
“Vậy buổi họp báo này có phải bị em làm hỏng rồi không ?” Cố Tịch Dao không dám nhìn Bắc Minh Quân, có chút nhút nhát e lệ nói.
Bắc Minh Quân quay đầu nhìn Cố Tịch Dao, cô giống như là một đứa bé phạm lỗi, ngón tay lúng túng.
Khóe miệng anh hơi hơi nhếch lên, lông mày nhíu lại: “Đúng thế, đều bị em làm loạn rồi. Tình cảnh đó đúng là…Nhưng mà cũng tốt, anh đang không muốn ngồi ở đó, em cho anh một lý do để rời đi rất tốt.”
Cố Tịch Dao quay đầu nhìn Bắc Minh Quân: “Nhưng mà vẫn cảm ơn anh…”
Nói đến đây cô vội vàng tìm đông tìm tây.
“Em tìm cái gì đấy?” Bắc Minh Quân nhìn cô hỏi.
Cố Tịch Dao sau khi tìm kiếm một lúc, cuối cùng cũng bỏ qua, cô nhướng mày, vẻ mặt đau khổ nói: “Nguy rồi, túi của em không thấy, nhất định là quên ở hội trường rồi. Anh có thể cho em mượn điện thoại một chút không?”
Cô thử nhìn Bắc Minh Quân bên cạnh.
“Cầm lấy đi.” Bắc Minh Quân tiện tay đưa điện thoại của mình qua.
“Cảm ơn.” Cố Tịch Dao lấy qua điện thoại, lập tức bấm số gọi cho Mạc Cẩm Thành.
*
Mạc Cẩm Thành lúc này đã dọn lại túi của Cố Tịch Dao xong.
Lúc này điện thoại của anh ta vang lên, anh ta cúi đầu nhìn là điện thoại của Bắc Minh Quân, cảm thấy bất ngờ.
Mạc Cẩm Thành vội vàng bắt máy.
Anh ta biết Bắc Minh Quân ra ngoài là đuổi theo Cố Tịch Dao, anh ta cũng rất lo lắng cho con gái nuôi này.
Đúng lúc anh ta muốn hỏi Bắc Minh Quân có tìm được Cố Hạnh Nguyện không, chợt nghe thấy tiếng của Cố Tịch Dao bên kia điện thoại.
“Ba nuôi, con là Dao Con muốn hỏi một chút là túi của con có ở hội trường không?”
Mạc Cẩm Thành lúc này thả lỏng ra, anh ta che điện thoại nói với Dư Như Khiết: “Bây giờ Quân ở với Tịch Dao, mẹ không cần lo lắng nữa.”
Sau đó nói với Cố Tịch Dao: “Túi của con bây giờ đang ở chỗ ta, con yên tâm đi.” Sau đó lại hỏi thử một cậu: “Dao, con không sao chứ?”
Cố Tịch Dao vẻ mặt hơn thay đổi, sao có thể không ảnh hưởng với cô chứ, nhưng mà vì để cha nuôi yên tâm, cô vẫn gượng cười nói: “Ba nuôi, ba yên tâm đi, con không sao rồi. Cái túi đó nhờ ba giữ giúp con, mai con đến lấy. Nếu có điện thoại, ba nhận giúp con là được.”
Cố Tịch Dao cúp điện thoại, “Cảm ơn.” Cô trả điện thoại lại cho Bắc Minh Quân.
“Sao anh nhìn em như vậy?” Cố Tịch Dao thấy ánh mắt Bắc Minh Quân nhìn mình là lạ.
“Chuyện này chẳng lẽ thật sự không ảnh hưởng đến em sao? Vậy sao em còn phải chạy. Nhưng mà vẫn câu nói đấy, chuyện này anh giải quyết. Hôm bay trên buổi họp chẳng qua là việc nhỏ xen vào, lúc sau không ai nhắc đến sẽ bị quên lãng.” Bắc Minh Quân nói năng hùng hồn, trông rất có lý lẽ.
Cố Tịch Dao nhìn dáng vẻ đắc ý của anh, trừng anh một cái: “Ai cần anh giải quyết giúp em. Em có có thể dùng vũ khí pháp luật bảo vệ tôn nghiêm của mình.”