Chương 1107
Nhìn thấy trong ánh mắt của Trình Trình hiện lên vẻ sợ hãi, cô liền mắng: “Phỉ Nhi, cô đúng là lỗ mãng! Cô không biết trong xe có trẻ con sao? Cô đã khiến nó sợ hãi!!”
“…” Phỉ Nhi sửng sốt, ngay sau đó nước mắt tuôn ra: “Thực xin lỗi… Trình Trình thực xin lỗi… dì Phỉ Nhi không phải cố ý đâu…”
Cố Tịch Dao nhíu mày, ôm chặt lấy Trình Trình, thấy bộ dạng đầy nước mắt của Phỉ Nhi, cô mặc dù thương cảm nhưng cũng không thể đồng ý: “Vừa rồi cô làm như vậy, không chỉ nguy hiểm mà còn quá ngu ngốc ! Không phải cô khó khăn lắm mời chờ được Bắc Minh Quân kết hôn với mình sao? Lẽ ra cô càng phải quý trọng sinh mệnh của mình mới đúng chứ! Tôi tự thấy mình không vĩ đại như cô, có thể sống chết vì một người nào đó nhưng tôi biết một điều, đó chính là có thế nào đi nữa cũng không thể lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn!”
Những lời này khiến Phỉ Nhi có chút kinh ngạc.
Sắc mặt của Bắc Minh Quân lại càng xanh mét !
“Thực xin lỗi… Cô Cố… Thật sự rất xin lỗi, Quân…” Phỉ Nhi khóc và lau nước mắt: “Tôi thừa nhận mình không đủ kiên cường, cũng là bởi vì mấy năm qua tôi quá khổ sở… Tôi không muốn đến bệnh viện nữa, tôi ghét nơi đó … Tôi chỉ muốn ra ngoài và thư giãn, giống cái người Giống như một người bình thường, có thể đi khắp nơi… Tôi xin lỗi, là tôi không biết tự lượng sức mình …”
Phỉ Nhi khóc rất thảm thiết.
Như thể nỗi xót xa chôn chặt trong lòng bao năm bỗng chốc vỡ òa.
Ai có thể trải qua cuộc đời đau khổ như của cô ấy?
Bị thiêu trong lửa còn người đàn ông mà minh yêu lại dứt tình, không yêu mình nữa…
Tuy rằng trước kia Quân có lạnh nhạt thờ ơ với cô, nhưng ít ra Quân cũng không ngủ cùng người phụ nữ khác.
Nhưng bây giờ thì khác, Phỉ Nhi biết rõ hơn ai hết rằng trái tim của Quân đã không còn ở chỗ cô nữa rồi.
Nó đã chuyển sang chỗ của người phụ nữ tên Cố Tịch Dao này!
Thời gian đúng là tàn nhẫn!
Cô ấy chưa từng làm điều gì sai trái, nhưng lại bị hành hạ suốt mười hai năm trời và ngày ngày rửa mặt bằng nước mắt.
Cho đến bây giờ, dù biết mình chỉ đang giữ một thân xác không hồn nhưng cô cũng không đành lòng buông ra …
“…” Cố Tịch Dao nhướng mày, đôi mắt trong veo thoáng qua nỗi buồn. Tiếng khóc của Hứa Phỉ Nhi đã làm tổn thương những cảm xúc không thể giải thích được trong lòng cô ấy. Người phụ nữ này, yêu Bắc Minh Quân rất sâu đậm…
Giờ khắc này, Cố Tịch Dao không thể không cười nhạo chính mình, rõ ràng thằng bé là con của chính mình, còn anh ấy rõ ràng là cha của con mình, nhưng ở cùng nhau vẫn cứ có cảm giác xa lạ như người ngoài.
Nhưng biết sao bây giờ?
Năm đó khi chọn con đường đẻ mướn cho một người xa lạ, lẽ ra phải lường trước được tình huống hôm nay, đúng không?
Kết quả là, không phải mình ngu ngốc đâu, mà là đã vô tình nảy sinh chân tình với người thuê mình.
Đáng đời!
Về nhà đi. ” Cố Tịch Dao thở dài nhìn Bắc Minh Quân:” Anh hãy đưa cô ấy trở lại bệnh viện. Bắc Minh Quân và tôi sẽ về nhà.”
Bốp…!