Chương 1626
“Thật sự xin lỗi bà Bắc Minh, con đến chậm rồi.” Phỉ Nhi lộ ra vẻ rất quy cũ, áy náy nhẹ nhàng gật đầu với bà ta.
Thật ra thì Giang Tuệ Tâm cảm thấy rất khó chịu, bình thường đều là người khác chờ đợi bà ta, ngày hôm nay lại trở thành bà ta chờ Phỉ Nhi.
Nhìn bộ dạng này của Phỉ Nhi, lúc nãy nhất định là trang điểm ở trên lầu, lúc đầu bà ta muốn bộc phát, bộ dạng hiện tại của cô ta cho dù có trang điểm cũng không có khác biệt bao nhiêu.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bà ta vẫn cố gắng nén sự khó chịu trong lòng của mình xuống.
Đổi lại là một gương mặt với nụ cười hiền lành, nhẹ khoác tay nói: “Phỉ Nhi không cần phải khách khí như vậy đâu, mặc dù cháu với Quân chưa kết hôn với nhau, nhưng mà ta cũng đã xem cháu như là người của nhà họ Bắc Minh. Lúc nãy ta nghe người làm vườn nói có một đợt hoa lan mới ở trong nhà kính, cho nên ta muốn đi đến đó với cháu để xem xem. Nếu không thì ta với cháu cứ trông coi cái nhà lớn như thế này, đối mặt với bức tường lạnh lẽo, cho dù không có bệnh thì cũng sẽ bị tra tấn ra bệnh.”
Phỉ Nhi nghe xong thì thật sự có chút cảm động, trong mắt của cô ta lại xuất hiện hơi nước, bước nhanh đi đến bên cạnh của Giang Tuệ Tâm, đưa tay kéo lấy cánh tay của bà ta đi ra vườn hoa ở phía sau dưới sự dẫn đường của người giúp việc.
Cái nhà kính này được dùng để nuôi dưỡng những thực vật quý giá, ngoại trừ các loại hoa quý giá, còn cố ý thả không ít bướm.
Màu xanh màu đỏ bay khắp cả bầu trời, trong nháy mắt làm cho nhà kính tràn đầy sức sống.
Giang Tuệ Tâm nhìn những tinh linh nhỏ bay đầy ở trong vườn, trông vô cùng xinh đẹp.
Phỉ Nhi cũng nở nụ cười, nhìn Giang Tuệ Tâm vui vẻ như vậy, cô ta cẩn thận hỏi: “Dì Bắc Minh, phần lớn thời gian lúc nhỏ cháu đều có một mình, sau này mặc dù là có Quân ở bên cạnh rồi, nhưng mà cháu vẫn cảm thấy không nơi nương tựa. Lần đầu tiên nhìn thấy dì, trong lòng của cháu có một loại cảm giác ấm áp, dì cũng giống như là mẹ của cháu vậy.” Nói đến đây, hai mắt của cô ta lại dần dần trầm xuống rất nhiều: “Chỉ có điều là cháu cứ cảm thấy không thể với cao nổi…”
Giang Tuệ Tâm thu hồi lại ánh mắt và nụ cười, quay đầu nhìn Phỉ Nhi, trong lòng âm thầm suy nghĩ: đương nhiên là cô không với cao nổi rồi, nhà họ Bắc Minh của chúng tôi là dòng họ có mặt mũi.
Nhưng mà bà ta vẫn đưa tay ra nhẹ nhàng nâng cằm của Phỉ Nhi lên, trên mặt vẫn duy trì vẻ hiền lành làm cho người khác không có cách nào kháng cự lại: “Đứa bé ngốc này, không phải là ta đã nói rồi à. Mặc dù cháu và Quân chưa kết hôn với nhau, nhưng mà ta đã xem cháu như là cháu của ta rồi.”
Đúng lúc này, có một người giúp việc vội vàng chạy vào từ bên ngoài nhà kính.
Giang Tuệ Tâm nhìn bộ dạng vội vã của người giúp việc đó, hơi nhíu mày lại: “Rốt cuộc là có chuyện gì mà lại như thế này vậy.”
Phỉ Nhi thì kéo cánh tay của Giang Tuệ Tâm, giống như là một người chủ mà nói: “Nhìn bộ dạng vội vàng hốt hoảng của cô, quấy rầy nhã hứng ngắm hoa của bà Bắc Minh không còn gì nữa, có lời gì thì nói nhanh đi.”
Người giúp việc thở hổn hển nhuận khí, nói với Giang Tuệ Tâm: “Bà Bắc Minh, cậu Bắc Minh đã về rồi.”
Chuyện này… bọn họ nghe xong chính là Bắc Minh Quân đã trở về, lúc nãy còn cho rằng xảy ra chuyện lớn gì, bây giờ lo lắng cũng đã bỏ xuống.
“Không phải chỉ là Quân trở về thôi à, có cái gì mà phải sốt ruột chứ.” Giang Tuệ Tâm nói xong thì quay đầu nói với Phỉ Nhi: “Quân trở về thì trở về, chúng ta mặc kệ nó đi, tiếp tục thưởng thức hoa.”
Người giúp việc đó nói tiếp: “Cậu hai Bắc Minh muốn cô Phỉ Nhi đến phòng sách của cậu ấy một chuyến.”
…
Giang Tuệ Tâm và Phỉ Nhi đều giật mình, sao Bắc Minh Quân mới về nhà thì liền gọi Phỉ Nhi đi tìm anh?