Chương 859
Hình Uy gần như chỉ dùng hai giây liền vọt vào trong phòng: “chủ tử, xin hỏi có dặn dò gì không?”
Hình Uy còn tưởng rằng chủ tử và cô Cố vào trong phòng lâu như vậy đã sớm lột sạch nhau rồi… ách, ít nhất thì như thế này mới giống với tính cách của chủ tử mà…
Lại không ngờ rằng hai người bọn họ đều ăn mặc đàng hoàng, nhưng mà mắt đối mắt với nhau, nhìn nhau đến nỗi lửa văng tung tóe.
Ánh mắt của Bắc Minh Quân sắc bén nhìn Cố Tịch Dao không hề chớp, lại nói với Hình Uy.
“Lập tức gọi điện thoại về nhà Bắc Minh cho tôi.”
“…” Hình Uy sững sờ.
“…” Cố Tịch Dao giật mình.
Mặt Bắc Minh Quân lạnh lùng: “Kêu quản gia Vương đặt vé máy bay đến Đan Mạch sớm nhất vào ngày hôm nay.”
“Hả? Chủ tử muốn đến Đan Mạch hả?” Hình Uy hỏi.
“Không phải! Là hai đứa nhỏ kia đi.” Bắc Minh Quân lạnh lùng giải thích.
“a…” Hình Uy cảm thấy bất ngờ.
“Bắc Minh Quân…” Cố Tịch Dao tức giận rống lên.
“Chủ tử để cho hai cậu chủ nhỏ đến Đan Mạch?” Hình Uy hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, sao đang êm đang đẹp, chủ tử lại muốn để hai cậu chủ nhỏ đi vậy chứ.
“Đúng vậy, tôi muốn bọn nó lập tức bay đến Đan Mạch, rồi sau đó đi đến Bắc Cực từ greenland!” Giọng nói của anh lạnh như băng, làm cho Hình Uy và Cố Tịch Dao nghẹn họng.
“Bắc Cực?” Hình Uy không khỏi rùng mình một cái.
Cố Tịch Dao nhịn không được mà hét lên: “Anh lại muốn đưa bọn nhỏ đi Bắc Cực à? Bắc Minh Quân, anh điên rồi! Ở nơi đó lạnh biết bao nhiêu, anh không biết ư, bọn chúng còn nhỏ như vậy…”
“Cho dù có lạnh, người Eskimo không phải vẫn sống được rất tốt hay sao? Tôi đưa bọn nó đến Bắc Cực, chắc là cô cũng có thể đi theo đến Bắc Cực mà. Nhưng mà đừng để tôi phát hiện ra cô, nếu không thì tôi sẽ lại ném bọn nó đến Nam Cực, ở chỗ đó ngoại trừ trạm nghiên cứu khoa học thì cũng không còn cái gì khác. Thế giới rộng lớn như vậy, muốn để cả đời này của cô đều không gặp được bọn nó thì thật sự rất dễ dàng.”
Cô hít sâu một hơi.
Tức giận đến nỗi ngực cũng đau đớn.
“Hình Uy, còn do dự cái gì nữa? Gọi điện thoại đi.” Từ trước đến nay, anh đưa ra bất kỳ một quyết định nào thì điều rất nhanh chóng và kiên quyết.
“Chủ tử…” Hình Uy giật mình, quyết định này của chủ tử đến quá xúc động rồi
“Không… Bắc Minh Quân, anh không thể đối xử với bọn nhỏ như vậy được, anh không thể tàn nhẫn như vậy, đó cũng là con của anh mà…” Cô che lồng ngực đang đau đớn, thật sự sắp bị người đàn ông này làm cho tức chết rồi.
Anh lạnh lùng đến nổi trên gương mặt không có một tia cảm xúc nào, cơ mặt hơi hơi giật giật một chút.
“Không phải là tôi tàn nhẫn, mà là em tàn nhẫn, là do em đã lựa chọn đồng ý cả một đời này không gặp bọn nhỏ!”
Anh lại có thể đổi trắng thay đen.
Cô nhìn anh chằm chằm, đôi môi cũng sắp cắn nát.
“Tịch Dao, cả một đời để còn rất dài, sao có thể đảm bảo được trong một khoảng thời gian dài như vậy sẽ nhịn không được mà lén lút đi tìm bọn nó chứ? Cách duy nhất đó chính là đưa bọn nó đến một nơi mà em không thể nào để tìm được, cho dù là núi tuyết, cho dù đã sông băng… hoặc là ở sa mạc nóng nhất… chỉ cần em không tìm được thì tôi sẽ đưa bọn nó đi…”