Chương 325
Có lẽ đêm qua Bắc Minh Quân đuổi hai người giúp việc kia, cũng không để ai đến.
Dương Dương ngoan ngoãn gật đầu, trong hốc mắt chứa đầy nước mắt, rõ ràng là đã bị ba birdman của cậu dọa sợ.
Trong lòng Cố Tịch Dao căng thẳng, vội vàng kéo vali vào trong nhà.
Thậm chí không kịp thay giày, cô giẫm giày cao gót đi thẳng về phía ban công…
Liếc nhìn thấy Bắc Minh Quân đang nằm trên mặt đất ngoài ban công, nhắm mắt lại vẻ mặt bình yên, bên cạnh còn có mấy chai rượu vương vãi xung quanh.
Trên người vẫn đang mặc chiếc áo choàng tắm rộng tối hôm qua.
Chiếc áo lỏng lẻo chỉ che khuất vị trí quan trọng, đường cong nhân ngư trên ngực trần trụ lộ rõ ra ngoài, nhất là đôi chân thon dài với lớp lông chân dày, rơi vào trong mắt cô không sót chút gì.
Gò má cô nóng lên một cách khó hiểu.
Gặp quỷ, sáng sớm đã dùng nam sắc để kích thích cô, sao anh không thật sự chết đi?
Tuy nhiên, cô cũng thở phào nhẹ nhõm: “Bảo bối, cha của con chỉ là quá say rượu, không phải chết thật!”
“Không chết sao?” Dương Dương không tin, nhấc đôi chân nhỏ đạp hai đạp vào người Bắc Minh Quân đang nằm bất động trên mặt đất…
Quả thật, một birdman luôn cao ngạo lạnh lùng, hôm nay mặc kệ cậu có đạp thế nào cũng không hề có chút phản ứng!
Hành động của Dương Dương khiến Cố Tịch Dao bị dọa sợ, cô vội vàng ôm lấy Dương Dương: “Tiểu ác ôn, con muốn làm cho ba con tức giận nhảy dựng lên bóp chết con sao?”
“Ừm hừ, ai bảo ông ấy dọa con suýt chút nữa tè ra quần, ngủ cũng giống như xác chết vậy…”
“Xuỵt, nói nhỏ chút.” Cố Tịch Dao cụp mắt liếc nhìn Bắc Minh Quân một cái, khuôn mặt tuấn tú của người này phủ một lớp hồng phấn kì quái, anh ta uống say như vậy, đáng đời bị con trai đạp!
Sau đó cô quay người ôm Dương Dương, đi đến chỗ thay giày trước cửa, sau khi thay xong cô đưa tay khéo vali đi thẳng đến phòng Dương Dương…
Phanh ~.
Cửa bị khóa lại.
Thả Dương Dương ra.
“Mẹ, sao thế? Thi thể birdman kia vẫn còn đang nằm ngoài ban công, chúng ta không cần xử lý một chút sao…” Dương Dương nói lời này nhẹ nhàng giống như xử lý một đám rác rưởi vậy.
“Không vội.” Cô cười thở dài, sau đó thận trọng đặt vali nằm ngang xuống sàn.
Ngón tay nhẹ nhàng kéo mở khóa vali, khoảnh khắc vali được mở ra, đôi mắt Dương Dương trừng thật lớn…
“A a a… mẹ…”
Dương Dương dụi dụi mắt không thể tin nổi, lần này rõ ràng là: Trình Trình đang co cắp người bên trong vali.
Cố Tịch Dao đau lòng kéo Trình Trình ra, sờ lên gương mặt sạch sẽ của con trai: “Có ngộp thở không, bảo bối?”
Trình Trình lắc đầu, yên lặng dựa vào lòng mẹ, khóa vali cũng không khóa chặt, vẫn để lại một khe hở để thở: “Mẹ, vừa rồi con nghe thấy mẹ nói, ba chỉ say rượu thôi?”
“Ừm.” Cô dịu dàng cười.
Dương Dương không chịu nổi:”A a a, mẹ không ngoan, vụng trộm đem thằng nhóc này tới đây!”