Chương 524
“Cái này đâu phải ích kỷ gì chứ! Là phụ nữ, nếu thật sự có thể bỏ xuống đứa con do mình dứt ruột đẻ ra mới là ích kỷ đó! Chỉ là nếu muốn nuôi mấy đứa bé, cậu chắc chắn sẽ phải khổ hơn rồi!” Lạc Kiều đau lòng thay Cố Tịch Dao.
“Ha ha, có thằng nhóc Dương Dương ở bên cạnh, tớ không khổ nổi…” Trong ánh mắt của Cố Tịch Dao đều ngập tràn bóng dáng nhảy nhót của nhóc con kia.
Lạc Kiều cũng nhìn qua đó, khóe miệng cong lên, vô cùng hâm mộ: “Đúng đó, để lúc nào đó tớ cũng phải tìm một người đàn ông sinh một hai đứa ra chơi cho vui mới được…”
“Vân Chi Lâm cũng không tệ.” Cố Tịch Dao đáp lại theo bản năng.
“Phốc…” Lạc Kiều hộc máu, làm bộ hoàng sợ: “Cậu đừng làm tớ sợ chứ, anh ta chỉ là đàn anh của tớ thôi, đàn anh là dùng để an ủi, thầy mới là dùng để đè ngã đó biết chưa!”
Lạc Kiều buột miệng thốt lên câu nói kinh khủng này.
“…” Cố Tịch Dao cạn lời không biết nên nói gì, trừng mắt nhìn Lạc Kiều, một lúc lâu sau mới lắc đầu, thở dài: “Kiều Kiều, cậu đúng là nữ anh hùng!”
“Ha ha ha! Tớ thích cái này!” Lạc Kiều cười to.
“…”-_-!!
Ngày hôm nay, phố mới lên đèn.
Cố Tịch Dao và Dương Dương về nhà sớm, chuẩn bị xong một bàn đầy đồ ăn, chờ Trình Trình lén chạy đến đây như mọi khi.
Cuộc sống ở Úc, vô cùng đơn giản, cũng rất ấm áp.
Cố Tịch Dao trừ việc dẫn Dương Dương vào một trường học tư nhân gần đây để đi học ra, dưới sự sắp xếp của Lạc Kiều, cô cũng bắt đầu chuyên tâm học chương trình học của hệ hài kịch.
Năm đó vì mang thai nên bị bắt bỏ học, bây giờ cô lại cầm sách giáo khoa lên một lần nữa, cũng coi như đền bù lại tiếc nuối.
Chiều tà, cô bận rộn trong phòng bếp.
“Mẹ ơi, Dương Dương đói bụng, Dương Dương muốn ăn bánh Black Forest…” Nhóc con ôm bụng, đứng ngay cửa phòng bếp, đôi mắt hệt như radar bắt đầu tìm đồ ăn.
Cố Tịch Dao quay đầu nhìn con trai, cười nói: “Tiểu quỷ ham ăn, buổi tối không được ăn đồ ngọt. Mẹ có nấu cháo thịt, chờ anh đến rồi sẽ ăn cơm ngay, được không?”
“Ghét thật, vì sao ngày nào cũng phải chờ Bắc Minh Tư Trình đến mới được (ăn cơm chứ?” Dương Dương bực bội lẩm bẩm.
“Bởi vì chúng ta là người một nhà, người một nhà phải đợi tập họp đủ mới có thể ăn cơm cùng nhau.”
“Vậy mẹ không phải là nên đợi ông ba chết bằm kia đến mới có thể cùng nhau ăn cơm sao?” Dương Dương chớp mắt.
Cố Tịch Dao ngẩng ra, buông việc đang làm ra, rửa tay rồi thở dài nói: “Dương Dương, lại đây.”
Nhóc con lập tức chạy đến bên chân mẹ.
Cô nhẹ nhàng bế con trai lên, bởi vì cô đang mang thai nên động tác vô cùng cẩn thận, nghiêm túc hỏi: “Trong lòng của Dương Dương, người một nhà của con cũng bao gồm ông ba chết bằm kia, đúng không?”
Dương Dương gật đầu một cách đương nhiên: “Bắc Minh Tư Trình nói, ba ba, mẹ, con và anh áy, một nhà bốn người mới là người một nhà.”
“Vậy nếu mẹ nói với con, sau này một nhà bốn người chúng ta chỉ có mẹ, con, Trình Trình và em bé chưa ra đơi, không có ông ba chết bằm kia, Dương Dương có đồng ý không?” Cố Tịch Dao thật ra cũng không muốn ngăn cản khát vọng về tình thương của ba của mấy đứa con, chỉ là trong cuộc sống tương lai dài đằng đẵng này, cô nhất định phải cho bọn nhỏ tiếp thu chuyện ba ba sẽ không ở cạnh họ.”
Dương Dương trừng to đôi mắt, suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Nếu mẹ đồng ý thì Dương Dương cũng sẽ đồng ý.”