Chương 1077
“Tôi không vui? Tôi… ghen?” Cố Tịch Dao nhất thời đỏ mặt.
Cô che chiếc mũi đau đớn của mình nói: “Anh bớt khoe khoang lại được không? Người ta tiêm miễn phí cho anh là tôi được giảm tiền thuốc đó! Thật là! Tôi ghen tuông gì chứ?”
Anh khẽ mím môi, nghiêm túc nhìn cô.
Thấy mũi cô nhanh chóng đỏ ửng, thái độ lạnh lùng của anh mới dịu trở lại.
Ngón tay thon dài không khỏi xoa nhẹ mũi cô.
Cả người Cố Tịch Dao cả kinh, đứng thẫn thờ ở đó không dám nhúc nhích.
Hành động này làm cô nhất thời quên đi bọn họ vừa mới cãi nhau hồi sáng.
Mũi cô được anh xoa như vậy, nhưng không làm cô thấy đỡ hơn, mà ngược lại còn làm cô cảm thấy chua xót…
Cô cố gắng kiềm nén cảm giác chua xót ngày càng nồng đậm đó, thầm ra lệnh cho mình rằng, Cố Tịch Dao, mày không được chịu thua! Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.
Cũng không được vì anh giúp mày đỡ đạn!
Không được vì anh bảo mày gọi anh là ông xã!
Càng không thể vì sự dịu dàng thỉnh thoảng bố thí của anh mà chìm vào quá khứ!
Mày phải nhớ rằng, anh từng vô tình đả kích mày thế nào, còn cướp Dương Dương bên cạnh mày nữa!
Mày phải nhớ, lúc mày ở Malaysia, mày đã nghiến chặt răng thế nào để sinh ra Cửu Cửu!
Mày càng phải nhớ rõ, sáu ngày sau, anh sẽ cưới Phỉ Nhi làm vợ!
Mày là cái thá gì?
Mày chẳng là cái thá gì cả!
Nghĩ tới đây, cô vội hất tay anh ra, che mũi mình lại: “Tôi không cần anh bận tâm!”
Anh không nói gì, chỉ xoay người, tự nhiên nắm lấy tay cô: “Chúng ta nên quay về thành phố A thôi.”
“Hả?” Lúc này cô mới phản ứng lại, chợt nhớ ra mục đích của mình, lúc nãy bị anh quấy nhiễu, suýt quên mất mục đích ban đầu của mình: “Tôi phải đi thăm mẹ tôi! Anh đã đồng ý với tôi rằng, sẽ đón mẹ tôi cùng quay về thành phố A…”
Lần này, cô không thể dựa dẫm vào anh được, dù gì với quyền thế tiền tài của Bắc Minh Quân, anh cũng có thể cho mẹ cô nằm trong bệnh viện tốt, được điều trị tốt hơn cô.
Anh vẫn nắm tay cô không chịu buông.
Hai người đi thẳng tới bãi đậu xa: “Nếu tôi tính không lầm thì có lẽ Hình Uy đã sai người đi đón mẹ cô rồi!”
“Hả?” Anh hành động nhanh như thế sao?
Anh gọi cho Hình Hỏa từ khi nào thế? Sao cô không biết?
Rất nhanh, anh đã kéo cô tới trước xe, rồi lấy điều khiển từ xa ra, tao nhã mở cửa xe.
Nhưng một giây sau, anh lại nhét cô vào ghế phụ một cách thô bạo…
“Ôi cha…” Cô càu nhàu, nghiêng người dựa vào ghế da, dáng vẻ này của mình thật mất mặt!
Mẹ kiếp, là ai nói người tao nhã thì luôn hành xử nho nhã ở khắp nơi hả?
Rõ ràng lúc nãy người đàn ông này rất thô lỗ!