Chương 197
Cố Tịch Dao bị bịt mắt suốt đường đi, miệng bị tấm vải chặn lại, tay chân đều bị cột chặt, cô không cách nào nhúc nhích được.
Cô không biết bọn bắt cóc này muốn đưa cô đi đâu.
Bất ngờ cô cảm nhận được xe dừng lại, rồi sau đó cô bị bọn bắt cóc lôi ra ngoài…
Cô cảm giác hình như mình được đưa đi qua mấy cánh cửa, rồi cuối cùng cô bị ai đó dùng sức ném cô xuống đất!
Đau quá.
“Anh Siêu, người đã đưa đến rồi.”
Tiếp theo, bọn họ mở trói cho cô.
Khi mắt cô vừa nhìn rõ lại, cô mới phát hiện mình đang ở trong căn phòng nhỏ cũ nát.
Trong phòng nhỏ có sáu bảy người với thân hình vạm vỡ và đầy hình xăm trên người.
Bất chợt theo bản năng, cô khẽ rùng mình. Tên ngốc cũng biết là cô đã bị bắt cóc rồi!
Cô nhìn thẳng phía trước thấy có hai người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế sô pha đã cũ rách.
Một trong hai người cũng có hình xăm kín thân, gương mặt âm trầm, hung tợn, cô đoán chắc người này là người mà bọn bắt cóc cô vừa gọi là anh Siêu.
Còn người còn lại. Cố Tịch Dao không khỏi bất ngờ khi nhìn qua người ngồi kế bên!
Cô không ngờ rằng người có dáng vẻ nom nóp sợ sệt ngồi kế bên anh Siêu lại là ba mình – Cố Kiệt Đại!
Cô nghiến răng, từ từ đứng dậy và trừng mắt nhìn Cố Kiệt Đại: “Rốt cục ông muốn gì?!”
Mắt Cố Kiệt Đại lóe lên, ông nói với giọng như muốn che giấu đi cảm giác chột dạ của mình: “Ba cũng không muốn vậy đâu! Cố Tịch Dao, toàn bộ chuyện này có trách thì trách bản thân con!”
“Trách tôi?” Cô ngẩn người ra, cảm giác đầu ngón tay mình bắt đầu lạnh.
“Rõ ràng trong vòng thi đầu tiên của công trình ‘Ánh’, Cố Thị được đứng đầu bảng. Nhưng hôm nay trong danh sách chính thức lọt vào vòng hai được tuyên bố hôm nay lại không có Cố Thị! Con nói xem chuyện lớn như vậy, con là thư ký của Bắc Minh Quân, làm sao mà con không biết được?!” Cố Kiệt Đại cau mày, trên thái dương của ông hiện lên vết thương rất rõ ràng.
Cố Tịch Dao giật mình: “Cố Thị bị loại rồi?”
Hôm nay vì cô chỉ lo từ chức mà quên mất việc Bắc Minh Thị sẽ tuyên bố danh sách lọt vào vòng trong của cuộc thi.
Chả trách gì cả ngày hôm nay không nhìn thấy Bắc Minh Quân đâu.
Nhưng cô cũng không ngờ rằng quyết định cuối cùng của anh vẫn là thẳng tay loại Cố Thị ra khỏi danh sách!
“Hừ! Mày đừng ra vẻ nai tơ không biết nữa!” Cố Kiệt Đại nói: “Tao biết ngay là không nên nới lỏng canh chừng mày! Lần trước vì tao bắt con mày, mày mới chịu trộm bản vẽ cho tao. Lần này tao lơi lỏng không giữ con mày, không ngờ mày lại phản lại tao!”
“Hai cha con mấy người nói xong chưa?” Anh Siêu ngồi bên cạnh lên tiếng cắt ngang, sau đó trên mặt người có tên anh Siêu hiện lên nụ cười đầy ẩn ý: “Tôi nói ông Cố à, ông đúng là có phúc thật, hai người vợ không nói làm gì, đến cả hai người con gái cũng đẹp như vậy!”
Cố Kiệt Đại vừa nghe lời anh Siêu nói, trán ông đầy mồ hôi hột, ông run rẩy nói: “Anh Siêu, đây là con gái lớn của tôi, nó là thư ký của Bắc Minh Quân, chuyện lần này toàn bộ là do nó mà ra, hoàn toàn không liên quan đến con gái nhỏ của tôi, cầu xin anh tha cho mẹ con nó đi…”
Chát!
Anh Siêu tặng ngay bạt tai vào mặt Cố Kiệt Đại!
“Đồ hèn! Mày yên tâm, người thì tao sẽ thả, đợi mày trả hết nợ rồi tính!”
“Anh Siêu, hai trăm bốn mươi tỷ á… nhất thời sao tôi kiếm ra được nhiều tiền như vậy để trả cho anh?”