Chương 1042
Ba ngày sau.
Kể từ khi Bắc Minh Quân đưa bọn trẻ trở lại thành phố A, Cố Tịch Dao ở lại thành phố S, sống cuộc sống một ngày dài như một năm.
Bọn nhỏ ở lại nhà họ Bắc Minh qua rằm tháng giêng. Sau khi qua rằm không bao lâu thì bắt đầu khai giảng
Mà bản báo cáo giám định DNA của cô và Lục Lộ cuối cùng cũng có.
“Cô Cố, theo báo cáo kết quả xét nghiệm quan hệ người thân này, kiểu gen của cô đáp ứng đủ điều kiện di truyền của bà Lục với tư cách là mẹ ruột của cô. Sau khi xét nghiệm, xác suất quan hệ mẹ con là 99,9991%.” bác sĩ nói.
Trong lòng Cố Tịch Dao run lên.
Vân Chi Lâm cảm thấy nhẹ nhõm: “Bác sĩ, nói như vậy, Lục Lộ là mẹ ruột của cô Cố sao?”
“Ha ha, giám định báo cáo đã thể hiện như vậy.”
“Quá tốt rồi!” Vân Chi Lâm nhận báo cáo, sau đó ôm Cố Tịch Dao vào lòng: “Dao Dao, chúc mừng em, rốt cuộc em đã tìm được mẹ rồi! Ha ha ha…”
Cố Tịch Dao trố mắt, không nói tiếng nào để mặc Vân Chi Lâm ôm vào lòng.
Vân Chi Lâm không khỏi bật cười: “Đúng là không ngờ mẹ của em vẫn luôn sống ở thành phố S. Chúng ta cũng không uổng công đến đây một chuyến. Dao Dao, anh thật vui mừng thay em…Nhiều năm qua em đã chịu khổ rồi…Dao Dao, sao em không nói gì hết vậy?”
Lúc này Vân Chi Lâm mới buông Dao Dao ra, khi thấy Cố Tịch Dao nước mắt đầy mặt, anh ta thở dài: “Cô gái ngốc, sao lại khóc?”
“…” Cố Tịch Dao khàn giọng, nước mắt không ngừng rơi: “Chi Lâm, bà ấy thật sự là mẹ của em … Bà ấy thật sự là mẹ của em à?”
Cô cho rằng đời này xác suất tìm thấy ba mẹ ruột của mình gần như bằng không nhưng ông trời vẫn đối xử tốt với cô.
Nhưng số phận lại nghiệt ngã như vậy, cô còn không chưa kịp nhận Lục Lộ thì bà ấy lại nằm bất tỉnh trên giường.
Cố Tịch Dao không nhịn được nữa, đột nhiên lao vào phòng bệnh, ngã trên giường bệnh của Lục Lộ, môi run run, khóc khan cả giọng…
“Bà tỉnh lại đi, được không? Bà mau tỉnh lại đi… Chúng ta còn rất nhiều chuyện phải nói với nhau, phải không? Nếu suốt bao năm qua, bà vẫn luôn tìm tôi, vậy thì tại sao năm xưa bà lại nhẫn tâm vứt bỏ tôi chứ? Tỉnh lại… Bà mau tỉnh lại cho tôi một lời giải thích…Bà nghe chưa… Hu hu… ”
“… Hu hu. Bà tỉnh lại đi. Tôi xin bà đấy… Đừng để tôi khó khăn lắm mới tìm được bà thì lại phải đối mặt với dáng vẻ bất tỉnh của bà như vậy… Đừng tàn nhẫn như vậy được không? Tôi xin bà hãy tỉnh lại đi, xin bà đấy…”
“Bà có biết, hơn hai mươi năm qua Dao Dao tôi phải gọi một người phụ nữ khác là mẹ không, đến cuối cùng mới biết, tôi chẳng qua chỉ là một đứa bé được bà ta nhặt trong thùng rác về…Bà có biết cái cảm giác đau xé lòng đó như thế nào không?”
Cố Tịch Dao tay run run ôm chặt miệng, nước mắt rơi như mưa.
Những ký ức của quá khứ tràn ngập trong tâm trí cô… Những lần bị Cố Thắng Kiệt lợi dụng, bị Vũ Xuân phản bội còn có Cố Anh Thư nhục nhã đã trở thành nỗi không thể xóa nhà trong quá khứ của cô…
Những quá khứ nghĩ lại khiến người ta sợ hãi kia hết lần này đến lần khác nhắc nhở cô rằng, nhà họ Cố chỉ là “người thân” mà cô đã thương lầm.
Cố Tịch Dao không thể diễn tả được tâm trạng của mình vào lúc này, vừa hận lại vừa yêu.