Chương 1164
Hình Uy đi ra khỏi phòng ngủ, thuận tay nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Mượn ánh đèn hoàng hôn trong phòng, nhìn xung quanh căn phòng này một cái, vẫn mang đầy vẻ trẻ thơ giống như bên ngoài đại sảnh.
Một tủ sách bình thường bên trên chiếc giường lớn với tạo hình hoạt hình đã thu hút sự chú ý của cô.
Không phải do nó có gì đặc biệt, chỉ là bởi vì có một tấm rèm rất không phù hợp với môi trường xung quanh được treo bên ngoài cửa của chiếc tủ này.
Là thứ gì mà lại khiến Bắc Minh Quân che nó lại, không muốn nhìn lấy một cái như vậy.
Lòng hiếu kỳ mãnh liệt đã khiến Cố Tịch Dao đi lên trước, dùng ngón tay cẩn thận vén rèm ra xem một cái.
Khi những món đồ bày biện bên trong hiện ra trước mắt cô, không khỏi khiến cô kinh ngạc một phen.
Trong cái tủ mà Bắc Minh Quân thà để phủ đầy bụi, cũng không muốn để ra cho người ta thấy, vậy mà lại bày biện mấy chục cái cúp giải thưởng lớn lớn nhỏ nhỏ.
Cô rất muốn lấy một cái ra xem kỹ, nhưng cuối cùng vẫn không thể mở cái cửa tủ ra.
Ban đầu Bắc Minh Quân sau khi bỏ mấy cái cúp này vào trong, đã khóa cái cửa tủ này lại rồi. Vào giây phút khóa nó, anh cũng đã phong ấn cái khoảng thời gian thơ ấu đó rồi.
Cố Tịch Dao ngồi ở bên giường, sau đó nằm xuống, tắt đèn.
Ở đây, không có ánh sao xuyên qua cửa sổ kia, cũng không có tiếng côn trùng ếch nhái. Chỉ có yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim bạc rơi xuống chạm vào mặt đất.
Còn nữa, chính là tiếng nói mớ từ trong giấc mơ của Dương Dương.
Ngẩn ngơ, chóng mặt…
Cố Tịch Dao cuối cùng bình tĩnh lại, men rượu trong bụng lại lan tỏa đến đỉnh đầu của cô.
Dần dần, dần dần ngủ say.
“Tiểu Cố…Tiểu Cố…”
Trong lúc mơ màng, Cố Tịch Dao nghe thấy có người nhẹ giọng nói ở bên tai của cô.
Thanh âm quen thuộc quá.
Cô gian nan mà mở mắt ra, phát hiện bản thân mình đã không còn ở tầng hầm nữa, mà là…
Mà là nằm trong phòng của cô Phương!
Ánh nắng mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ, sà vào trong phòng, sà trên người của cô.
Đôi con ngươi của cô đột nhiên co lại.
Sao có thể, chỗ này không phải tối qua đã xảy ra hỏa hoạn rồi sao!
Quan sát xung quanh, nhưng không phát hiện chút vết tích bị cháy qua nào.
Cố Tịch Dao nghe tiếng nhìn sang, một người phụ nữ già đứng ở bên cửa sổ, trong tay cầm một cái thùng nhỏ, đang tưới nước cho một chậu cây.
Cành hoa của cái chậu đó đã được mọc ra từ nách, đỉnh của thân có những bông hoa màu vàng.
Đóa hoa đó mang theo giọt nước, phản chiếu ánh sáng mặt trời lấp la lấp lánh.
Cô từ từ ngồi dậy, nhìn bóng ảnh khiến bản thân mình quen thuộc ở trước mắt, thực ra cô đã đoán ra là ai, nhưng đã bị phủ định sau một tia cười khổ.
“Tiếu Cố, cháu tỉnh rồi. Cháu nhìn xem chậu hoa này nở đẹp biết bao.” Người đó nói xong, đặt cái thùng nhỏ lên trên bàn, sau đó chậm rãi quay người lại.