Chương 2088
Nhưng trong phòng bệnh đồ đạc khác của mẹ đều còn, hơn nữa còn để lại dấu vết đã từng sử dụng.
“Mẹ, mẹ!” Cố Tịch Dao lo lắng gọi hai tiếng.
Cô lập tức nhớ đến chuyện mẹ mất tích lần trước, liệu có phải là Lý Thâm làm không?
Có điều rất nhanh nghi ngờ này của cô được chứng thực là sai rồi.
“Cô ơi, cô có chuyện gì không?”
Tiếng gọi của Cố Tịch Dao đã thu hút một y tá.
Cô ta cầm một quyển sổ ghi chép đi tới.
Cố Tịch Dao ổn định lại cảm xúc, nói với y tá: “Lục Lộ ở trong phòng bệnh này là mẹ của tôi, vừa rồi tôi nhận được cuộc gọi của bệnh viện gọi đến cho tôi, bảo tôi đến đây.”
“Ồ, ra là vậy.” Cô ý tá đó lật sổ ghi chép trong tay ra, sau đó nói với Cố Tịch Dao: “Cô là cô Cố phải không. Tôi vừa rồi nhận ca cho nên không quá rõ tình hình. Vừa rồi tôi xem trong sổ ghi chép, mẹ của cô bà Lục Lộ, bây giờ đang tiến hành cấp cứu trong phòng cấp cứu ở tầng một.”
Cấp cứu!
Từ này giống như một tia sét đánh thẳng vào đầu của Cố Tịch Dao.
“Cảm ơn cô y tá.” Cố Tịch Dao nói xong thì xoay người chạy về phía phòng cấp cứu.
Đợi khi cô chạy đến phòng cấp cứu, đèn cấp cứu còn chưa có tắt.
Cố Tịch Dao tìm một chỗ ngồi ở gần đó ngồi xuống, nhìn cửa lớn đang đóng chặt.
Hôm nay làm việc cộng thêm tăng ca đến 9 giờ tối mới về đến nhà. Cho nên cô không đến kịp để thăm mẹ.
Bởi vì cô biết, dù cô không đên, Lý Thâm cũng sẽ đến chăm sóc bà.
Hơn nửa tháng này mỗi lần cô đến thăm mẹ, Lý Thâm gần như đều có mặt.
Ông ta dường như trừ nhìn mẹ ra, cũng là trong lúc vô tình hay hữu ý muốn nhìn cô con gái là cô.
Không ngờ, chính vào hôm cô không đến bệnh viện thì mẹ xảy ra chuyện.
Trong tay cô siết chặt chiếc điện thoại, cô không biết lúc này có nên gọi điện cho Lý Thâm hay không, bảo ông ta đến đây.
Nếu như theo ý nguyện của Cố Tịch Dao, cô không phải rất muốn vào lúc này nhìn thấy Lý Thâm, thậm chí sau này cũng không muốn gặp.
Bởi vì cô vẫn có nhiều cách nhìn khác nhau về ông ta.
Nhưng, sau khi suy nghĩ kỹ lại, cô vẫn quyết định cầm điện thoại gọi cho Lý Thâm.
Điện thoại đổ chuông hai tiếng thì nghe thấy giọng nói có chút trầm thấp của Lý Thâm: “Nguyên, không ngờ muộn như vậy rồi, con còn gọi điện cho ba.”
Cố Tịch Dao kìm chế cảm xúc của mình, sau đó nói: “Ông bây giờ đến bệnh viện một chuyến, mẹ đang ở trong phòng cấp cứu rồi.”
“Con nói cái gì, Lục Lộ bà ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?” Ngữ khí của Lý Thâm trở nên rất khẩn trương.
Cố Tịch Dao nghe ra được ông ta rất để tâm đ ến bệnh tình của Lục Lộ.
“Tôi cũng là được bác sĩ gọi thông báo đến, tình hình cụ thể còn chưa rõ. Tóm lại ông nếu như đến thì nhanh một chút.” Cố Tịch Dao nói xong thì cúp máy.
Khiến cô không ngờ đến là khi cô vừa cúp máy, không đến nửa tiếng sau Lý Thâm đã xuất hiện trước mặt cô.