Chương 506
“Bắc Minh Quân, lần đầu tiên thấy anh đi chân trần.” Cô nhìn về phía đôi chân đang đằm mình trong cát, đột nhiên cười nhẹ: “Không phải anh có bệnh sạch sẽ sao? Không ghét cát sao?”
Anh vẫn cao ngạo nhướng mày: “Ai nói với em là có bệnh sạch sẽ thì không thể đi chân trần?”
Nói rồi, anh ấn điều khiển từ xa, âm nhạc từ trong cốp xe từ từ phát ra, sau đó anh ôm ấy eo cô, kéo cô vào trong lòng, thấp giọng nói: “Dao, nhảy với anh một điệu.”
Cố Tịch Dao sững sờ, Bắc Minh Quân ngược lại không cho cô quyền từ chối, cùng cô nhảy điệu nhạc chậm trên bãi biển…
Âm nhạc phương Tây du dương, cùng với những ngọn nến mờ ảo, Cố Tịch Dao dựa sát vào ngực anh, đi theo tiết tấu của anh, cả hai đều đi chân trần, chầm chậm di chuyển trên bãi biển, xoay tròn, xoay tròn…
Hai người nhảy rất lâu.
Cuối cùng, cô không nhịn được hỏi: “Bắc Minh Quân…anh làm sao thế?”
Giọng nói ấp úng của cô truyền ra từ trong ngực anh, trực giác của cô cho thấy đêm nay Bắc Minh Quân dịu dàng đến đáng sợ.
Anh ôm lấy cô, môi hơi mím, cằm hơi dựa nhẹ vào đỉnh đầu cô, lúc này mới từ từ nói: “Dao, chúc anh sinh nhật vui vẻ đi.”
Sinh nhật? Cô sững sờ: “Hóa ra tối nay là sinh nhật anh? Sao anh không nói sớm, nếu không em đã tặng anh một quả trứng gà nhuộm đỏ rồi.”
Dương Dương thích nhất là ăn trứng gà nhuộm đỏ vào ngày sinh nhật.
Anh cau mày, thở dài: “Em đừng có phá hỏng bầu không khí, dù cho muốn tặng anh quà sinh nhật, thì anh thà rằng nhận một nụ hôn…hoặc là…” Ánh mắt thâm trầm của anh xoáy vào trong đồng tử cô: “Em coi em là quà đem tặng anh cũng được.”
Cô đưa tay đánh vào ngực anh: “Thôi đi, bơn bớt đi!”
Cố Tịch Dao đột nhiên đẩy anh ra, trợn mắt, trong đầu của người đàn ông này chỉ có chuyện ấy thôi à?
“Muốn em làm quà là điều không thể! Anh đừng có mơ!” Cô vừa nói vừa đi tới cầm một cốc nến, sau đó giơ lên trước mặt anh: “Đây, xem như là nến sinh nhật của anh, anh mau nhắm mắt ước đi, sau đó thổi nó.”
Anh nhìn cô, sau đó gật đầu, nhắm mắt, chắp tay lại, nói: “Hy vọng người phụ nữ của anh Cố Tịch Dao sẽ không bao giờ thoát khỏi bàn tay anh.”
Sau đó, anh mở mắt, ‘phù’ một cái, thổi tắt ngọn nến trong tay cô.
Cố Tịch Dao lập tức hóa đá.
Anh nheo mắt nhìn cô, khỏe miệng nở nụ cười: “Ngốc rồi?”
“…” Cô nuốt nước bọt, cô không ngờ điều ước sinh nhật của tên này lại đáng sợ như vậy, cô mím môi: “Bắc Minh Quân, cái gì gọi là cả đời không thoát được khỏi bàn tay anh?”
Trời ơi, mai cô sẽ đưa con xuất ngoại, tên này nguyền rủa cô sao? Lại còn nguyền rủa cô cả một đời?
“Sao nào, em muốn thoát khỏi sao?” Có một tia sáng lóe lên trong mắt anh, anh không trả lời mà hỏi ngược lại.
Cô chột dạ chớp mắt, trợn mắt lên nói lung tung: “Hừ! người đứng đắn như em trốn cái gì? Em cũng chẳng nợ tiền anh.”
“Vậy là được rồi, có gì đáng sợ đâu?” Anh không để tâm nhếch vai.
Cô bực bội liếc nhìn anh, đột nhiên giống như nghĩ ra gì đó, thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười nói: “Bắc Minh Quân, quên không nói với anh, điều ước sinh nhật mà nói ra thì sẽ không linh nghiệm nữa…”
Anh lại không cho rằng như vậy, khóe miệng cong lên, lại ôm cô vào lòng, nói: “Em biết không, điều ước sinh nhật dù cho không nói ra, không linh nghiệm thì chính là không linh nghiệm. Giống như…” Anh dừng một chút, giọng nói đột nhiên có chút buồn bã: “Giống như cô ấy. Dù đã hứa là năm nào cũng sẽ tổ chức sinh nhật cho anh, nhưng rồi lại thất hẹn hơn hai chục năm…”