Chương 1841
Cho dù trong lòng vẫn có chút kháng cự, nhưng lại không nỡ từ chối họ. Đặc biệt là Giang Tuệ Tâm, bà là bạn thân của mẹ cô, là trưởng bối của cô.
Nghe được câu trả lời đồng ý của Cố Tịch Dao, khóe môi Bắc Minh Quân khẽ nhếch, vẽ lên nụ cười người khác khó lòng phát hiện.
Có Bắc Minh Quân ở đây, bữa cơm này liền có chút áp lực. Nhưng cũng may là có sự xuất hiện của Bắc Minh Đông, cùng với Dương Dương lanh lợi, không khí sôi nổi hơn không ít.
Đến cả Bắc Minh Quân cũng không thể không thừa nhận, bầu không khí tốt lên rất nhiều.
Ăn xong cơm tối, Cố Tịch Dao dẫn Trình Trình trở về chỗ Lạc Kiều, Bắc Minh Quân đặc biệt dặn dò Hình Uy lái xe hộ tống hai mẹ con.
Dương Dương không quấn lấy Bắc Minh Dông như mấy lần trước anh trở về nữa.
Cậu bây giờ đã được Lạc Hàn rèn cho tính tự chủ rồi, dưới sự hỗ trợ của người hầu, tự giác trở về phòng làm bài tập.
Bắc Minh Quân thì trở về phòng sách của mình làm việc như thường lệ, chỉ để lại hai mẹ con Giang Tuệ Tâm cùng Bắc Minh Đông ở lại phòng khách xem ti vi.
“Mẹ, mẹ gọi con trở về gấp như vậy là có chuyện gì không ạ?” Vừa nãy lúc ăn cơm, Bắc Minh Đông vẫn nhịn không hỏi.
Bây giờ không còn ai khác nữa, Bắc Minh Đông mới dám nói ra nghi vấn trong lòng mình.
Giang Tuệ Tâm hết sức bình thản, không vội nói ra suy nghĩ trong lòng, mà nâng chén trà lên nhấp một ngụm, mới nói: “Ngày mai con theo mẹ ra ngoài một chuyến, tự khác sẽ hiểu.”
Bắc Minh Đông bĩu bĩu môi, một bộ không thèm để ý nói: “Xem bộ dạng này của mẹ, thật giống như đang có bí mật kinh thiên động địa nào vậy. Được rồi, mẹ thích nói lúc nào thì nói. Có điều, lúc con không ở nhà, trong nhà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao con cứ cảm thấy như mọi chuyện đều thay đổi hết vậy.”
Bắc Minh Đông mỗi lần ra ngoài đóng phim, đều không để ý tới những tin tức liên quan đến gia đình mình. Thế nên trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì, anh hoàn toàn không biết.
Giang Tuệ Tâm đơn giản tóm tắt lại những chuyện xảy ra trong thời gian này cho con trai nghe.
Bắc Minh Đông nghe xong nhịn không được cảm thấy hơi hơi kinh ngạc: “Không ngờ trong lúc con không ở nhà, đã có nhiều chuyện như vậy xảy ra.”
“Đông Đông, con đó, chẳng bao giờ tự xem mình là người nhà Bắc Minh cả, thế nên cũng chẳng thèm quan tâm trong nhà xảy ra chuyện gì. Mấy chuyện này báo chí đều đưa tin cả mà.”
***
Hình Uy lái xe hộ tống hai mẹ con Cố Tịch Dao trở về biệt thự.
Cố Tịch Dao cho xe của mình vào ga-ra, xe của Hình Uy thì đỗ trước cửa nhà, nhưng không tắt máy.
Đúng lúc này, Anna đỡ Lạc Kiều từ trong biệt thự bước ra.
Cố Tịch Dao gõ nhẹ lên cửa kính xe của anh ta: “Anh không vào ngồi một chút à?”
Trên mặt Hình Uy lộ ra vẻ ngại ngùng, ánh mắt thi thoảng lại xuyên qua kính cửa sổ nhìn về phía Lạc Kiều đang đứng trước cửa: “Cô chủ, tôi thấy không cần phải vào ngồi đâu.”
Cố Tịch Dao hơi hơi mỉm cười: “Hình Uy, Kiều Kiều đã chấp nhận anh rồi, còn không mau nhân cơ hội này mà nịnh nọt cô ấy đi, để còn nhanh nhanh được chuyển chính thức chứ.”
Lạc Kiều đứng trước cửa kỳ thực đã nghe được Cố Tịch Dao mời Hình Uy vào nhà ngồi chơi, chỉ là nhìn Hình Uy lại không có vẻ gì là muốn như vậy cả.