Chương 1084
Ý của Hình Uy là đang nói đến chuyện tối qua Bắc Minh Quân cố ý tách khỏi anh ta.
“Tôi không sao!” Bắc Minh Quân lạnh lùng nói: “Từ đầu đến cuối mục tiêu của anh ta là tôi! Cậu phải nhớ, cho dù xảy ra chuyện gì cũng phải bảo vệ người nhà… của tôi.”
Hai chữ “người nhà” anh nói ra có phần khó khăn.
Bắc Minh Quân cúp điện thoại, hít một hơi thật sâu.
Anh không dám xoay người cũng không dám quay đầu lại.
Có lẽ là sợ hãi đối mặt với người phụ nữ mà anh không cưới, cho nên môt lần nữa anh lại cất bước, dứt khoát rời khỏi nơi đó.
“Xin chào, cho hỏi cô là cô Cố Tịch Dao phải không?”
Một giọng nữ truyền vào tai Cố Tịch Dao.
Cố Tịch Dao sững người một lúc, sau đó ngước đôi mắt ướt nhòe nhìn người phụ nữ mặc đồ y tá đứng trước mặt cô, nhẹ nhàng đáp: “Ừ…”
“Xin chào cô Cố, có một quý ông tên là Hình Uy đã thông báo với tôi, bảo tôi đưa cô đến gặp mẹ cô, bà Lục.”
“Mẹ tôi…” Cô gật đầu, cuống quít lau đôi mắt ướt nhèm: “Cảm ơn cô, tôi sẽ đi theo cô.”
Cố Tịch Dao đứng dậy, cười thầm lúc nãy tại sao mình lại chật vật như vậy?
Vậy mà cô còn tưởng bản thân đã học được kiên cường?
Còn tưởng rằng có thể hoàn toàn buông tay người đàn ông này rồi.
Nhưng cô lại không ngờ câu nói dửng dưng nhưng cực kỳ tàn nhẫn của anh lại đánh cô trở lại nguyên hình một cách không thương tiếc!
Cố Tịch Dao đi theo y tá qua một vài hành lang, sau đó đến một phòng bệnh VIP khác.
Phòng bệnh của mẹ cô và ông cụ Bắc Minh về cơ bản không khác nhau là mấy.
Lục Lộ vẫn mang theo máy thở lẳng lặng nằm trên giường bệnh. Tiếng máy tích tắc tích tắc ghi lại nhịp tim ổn định của bà.
“Cô Cố, nơi này của chúng tôi đều có bác sĩ trực 24/24, cho nên cô không cần lo lắng. Nếu không có chuyện gì tôi xin phép ra ngoài trước.”
Y tá nói xong thì lui ra khỏi phòng.
Trong phòng bệnh, lại trở nên yên ắng, lạnh lẽo.
Cố Tịch Dao đi đến bên giường mẹ cô, đầu ngón tay run run, nắm lấy bàn tay đang quấn băng gạt của bà…
“Mẹ… có phải nơi này ở rất thoải không?” Cô nói rất khẽ.
“… Mẹ, mẹ đoán xem vừa nãy con đã gặp ai? A… Là ông cụ Bắc Minh đấy. Mẹ biết ông ấy không? Ồ… Chắc chắn mẹ sẽ không biết ông ấy đâu. Ông ấy là ba của Bắc Minh Quân…Ồ đúng rồi, mẹ cũng không biết Bắc Minh Quân, ha ha nhưng không sao đâu. Dù sao sau này mẹ cũng không cần biết anh ấy… Không ngờ ông cụ lại bị đột quỵ. Từ một ông cụ oai phong trước đây vậy mà hôm nay ở trước mặt con lại không nói ra lời… Sinh mạng quả thật rất mong manh. Mẹ ơi con rất luyến tiếc mẹ… Mẹ, mẹ mau tỉnh lại đi? Mau tỉnh lại nhìn con, nhìn cháu ngoại của mẹ… Mẹ ơi…”
Cô nghẹn họng, gọi mẹ hết lần này đến lần khác, nước mắt ướt đẫm tấm ga trải giường trắng như tuyết …
Cố Tịch Dao không biết khóc bao lâu, đột nhiên “rầm” một tiếng, cánh cửa bị mở ra.
“A, người bạn nhỏ, cháu không thể vào trong…”