Chương 937
Hoặc cũng là, cô sợ bị mọi người chỉ trỏ.
“…” Anh cau mày, lòng bàn tay trống rỗng, ấm áp trong nháy mắt bị lạnh lẽo thay thế.
“Bắc Minh Quân, anh mau đi đi, ba anh còn đang chờ anh đấy.” Cô thúc giục, sợ làm lỡ thời gian của anh.
Anh nhìn cô chăm chú, cuối cùng thỏa hiệp, kéo người cô lại gần rồi in một nụ hôn xuống môi cô: “Buổi tối anh đến chỗ em, chờ anh!”
Có chút không nỡ buông tay cô ra, ngay sau đó anh bước nhanh chân đi ra ngoài…
Cố Tịch Dao ngơ ngẩn nhìn bóng lưng cao lớn của anh, bất chợt vành mắt đỏ bừng.
Rõ ràng, anh là ba của đứa bé, cô là mẹ của đứa bé.
Nhưng vì sao lại biến thành mối quan hệ không thể chấp nhận được như vậy?
“Bắc Minh Quân, nếu anh thật sự yêu em, vì sao lại phải kết hôn với Phỉ Nhi chứ…”
Cô nỉ non, thở dài, trái tim dần dần nguội lạnh.
Sau đó Hình Uy đi đến: “Cô Cố, tôi đã sắp xếp vận chuyển chiếc đàn dương cầm gỗ tử đàn kia bằng đường hàng không, hai ngày nữa là có thể đưa đến.”
“Ừ, cảm ơn anh, Hình Uy.” Cố Tịch Dao bối rối chớp chớp mắt, sợ Hình Uy nhìn thấy nước mắt của mình.
Hình Uy dừng bước lại, hơi do dự: “Cô Cố, cô không sao chứ?”
“Không sao…” Cô lắc đầu.
“Vậy tôi đi trước.” Hình Uy nói xong, xoay người đuổi theo bước chân của cậu chủ.
“Đợi đã.” Cô vội vàng hô lên một tiếng: “Hình Uy, phiền anh nhắc nhở anh ấy nhớ thay thuốc cho vết thương…”
“Tôi biết rồi.” Hình Uy gật đầu rời đi.
Cố Tịch Dao khoác áo khoác của Bắc Minh Quân đi đến cửa chính sân bay.
Ngẩng đầu, làn gió khô lạnh đập vào mặt.
Cô khum tay hà hơi, bắt một chiếc taxi…
Bắc Minh Quân nhanh chóng lái xe đến bệnh viện ở trung tâm thành phố A.
“Cậu hai, cuối cùng cậu cũng về rồi.” Quản gia Vương đã chờ ở cửa chính bệnh viện một lúc lâu.
“Ông chủ sao rồi?” Bắc Minh Quân không trả lời, xuống xe rồi lập tức đi vào trong bệnh viện.
“Ông chủ còn đang ở trong phòng chăm sóc tích cực…” Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đang yên lành sao lại đột quỵ!” Anh cau mày, trong giọng nói chất chứa hoang mang khó có thể nhận ra, một ngày trước tết âm lịch, ba còn gọi điện thoại cho anh. Bây giờ mới trôi qua mấy ngày ngắn ngủi, sao lại bị đột quỵ rồi?
“Tôi… tôi không rõ lắm…” Quản gia Vương lắc đầu: “Khi tìm thấy ông chủ, ông chủ đã hôn mê bất tỉnh ngã trên mặt đất rồi.”
“Những người khác đâu? Tất cả mọi người đều đang ở nhà, lại không có một người nào biết sao?”
“…” Quản gia Vương không trả lời được.
Bắc Minh Quân cố nén lửa giận, vội vàng đi vào phòng chăm sóc tích cực…
“Quân…” Hai mắt Giang Tuệ Tâm đẫm lệ: “Con trở về rồi…”
Vợ chồng Bắc Minh Triều Lâm đang im lặng ngồi cạnh giường.
Bắc Minh Đông thì ngồi trên ghế sofa, buồn bã uống rượu.